Lư Chính cứng đờ quay đầu lại, nhỏ giọng gọi: “Giám đốc Diệp.”
“Gì vậy? Tôi có thể ăn thịt cậu chắc? Sao phải đứng xa tôi đến vậy.” Diệp Tuyền dáng vẻ ung dung: “Qua đây, mấy ngày trước không phải vẫn luôn nói muốn đến tìm tôi học hỏi sao?”
Bước chân Lư Chính khựng lại, cắn răng đi tới.
“Nghe nói cậu tố cáo tôi sử dụng quy tắc ngầm phải không?”
Trong căn phòng yên tĩnh, giọng nói ôn hòa và bình thản của cô như một tiếng sét đánh vang trong bóng tối.
Không ít nhân viên lần lượt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn qua.
Lư Chính cũng vậy, mắt trợn tròn như chuông đồng, không tin nổi cô lại dám nói thẳng ra trước mặt.
“Em…”
“Lúc nãy tôi đến phòng họp tiếp nhận điều tra, họ nói tôi sử dụng quy tắc ngầm với cấp dưới, lấy danh nghĩa công việc mời nhân viên ra ngoài, dùng hành vi không đứng đắn gây tổn hại cho nhân viên.” Diệp Tuyền khẽ mỉm cười: “Cậu tố cáo tôi là vì tôi đã làm như vậy với cậu, phải không?”
Xung quanh vang lên những tiếng xì xào.
“Giám đốc Diệp dùng quy tắc ngầm với cậu ta à? Thật hay giả vậy? Trước đây không phải cậu ta vẫn luôn bám lấy Giám đốc Diệp sao?”
“Đúng vậy… Tôi nhớ cũng là vậy, cái vẻ nịnh bợ đó của cậu ta, vừa tặng cà phê vừa ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau, bây giờ lại là Giám đốc Diệp sử dụng quy tắc ngầm với cậu ta à? Tôi còn tưởng cậu ta muốn được quy tắc ngầm nữa chứ.”
“Không phải, Giám đốc Diệp sao lại có thể để ý đến cậu ta chứ, bạn trai cũ của Giám đốc Diệp chính là vị Trưởng phòng Thẩm kia, vừa đẹp trai vừa tài giỏi, Lư Chính này trong nhóm chúng tôi lần nào đánh giá cũng đứng cuối, tôi còn nghi ngờ thân phận nghiên cứu sinh Hoa Đại của cậu ta là giả mạo.”
…
Nghe những lời nói xung quanh, mặt Lư Chính càng lúc càng đỏ.
“Phải, chính là tôi! Sao, cô dám làm không dám nhận à?”
Diệp Tuyền nói: “Tôi đã làm gì, xin mời nói rõ.”
“…Từ khi tôi vào công ty, cô đã quấy rối tôi, nhắn tin trên điện thoại bảo tôi tìm cô, còn ép buộc tôi phải đi theo cô, nếu không sẽ cho kết quả đánh giá của tôi đứng cuối, tôi sợ bị sa thải nên đành phải nghe lời cô.”
Lư Chính mím môi, giọng điệu đầy căm hận: “Kết quả là cô càng làm quá đáng hơn, bắt tôi đi xem phim cùng cô, tôi vì sợ hãi không dám không đồng ý, không ngờ cô lại đưa tôi đến quán bar, tối hôm đó còn làm tôi… làm tôi…”
Nói đến cuối cùng, cậu ta như chịu đựng sự sỉ nhục tột cùng, vừa xấu hổ vừa tức giận: “Tôi có bằng chứng, vết thương trên mặt tôi cũng là vì không chịu khuất phục mà bị cô đánh, chẳng lẽ cô còn muốn phủ nhận sao?”
Ồ, hóa ra vết thương cũng do cô đánh?
Diệp Tuyền bình thản như không: “Được, bằng chứng của cậu đâu?”
“Máy ghi âm… máy ghi âm, tôi đều đã ghi lại hết rồi, tôi sợ cô làm gì tôi nên đã chuẩn bị trước.” Lư Chính nói: “Máy ghi âm tôi đã nộp cho công ty rồi, rất nhanh sẽ có kết quả!”
Vừa hay lúc này, nhân viên điều tra tìm thấy Lư Chính.
Cậu ta sốt ruột nói: “Chính là trong tay họ! Diệp Tuyền đã đe dọa, quấy rối, và ép buộc tôi quan hệ với cô ta, bắt tôi làm bạn tình của cô ta, trong máy ghi âm ghi lại rất rõ ràng! Các người mau phát ra cho mọi người cùng nghe!”
Mày nhân viên điều tra khẽ nhíu lại: “Xin anh bình tĩnh trước, anh Lư, chúng tôi đến chính là vì chuyện này, hy vọng anh có thể hợp tác với chúng tôi nộp bằng chứng lần hai.”
“Bằng chứng lần hai gì chứ, bằng chứng rõ ràng như vậy còn chưa đủ sao?! Các người có phải đang bao che cho cô ta không…” Lư Chính sợ lại xảy ra chuyện gì, giật lấy chiếc máy ghi âm từ tay họ, lập tức nhấn nút phát.
Thế là——
“Khoai lang nướng, vừa dẻo vừa ngọt, sáu tệ một cân——”
Giọng nói nhiệt tình mời chào của ông cụ lại một lần nữa vang lên.
“…”
“…”
Đường Hồng khựng lại, không nhịn được cười thành tiếng: “…”
Lư Chính cả người sững sờ, cầm chiếc máy ghi âm đó ngơ ngác.
“Nếu máy ghi âm trộm có thể trở thành bằng chứng thì bên tôi vừa hay cũng có một bản ghi âm.” Giọng Diệp Tuyền nhẹ nhàng, mở thiết bị ghi âm trên điện thoại của mình.
Âm lượng điện thoại không lớn, nhưng vừa đủ để tất cả mọi người có mặt đều có thể nghe rõ giọng Lư Chính.
“Em đến Bắc Bình chưa lâu, đối với mọi thứ ở đây vẫn chưa quen lắm, nhưng vừa nhìn thấy chị liền cảm thấy vô cùng thân thiết… Chị có biết tại sao không?”
“Bởi vì chị trông rất giống một người.”
“Chị giống mẹ em.”
“Mẹ em lúc em còn rất nhỏ đã bỏ em đi rồi, một mình em nuôi sống bà nội què chân và người bố bị liệt. Trong ký ức, bà ấy chính là giống như chị vậy, đẹp đến mức gần như không thật, cho nên ngay từ cái nhìn đầu tiên nhìn thấy chị, trái tim em đã rung động…”
Tay Lư Chính gần như run rẩy không ngừng.
Vẻ mặt tất cả nhân viên đều khác nhau.
“Có lẽ, tôi cũng phải tố cáo.” Vẻ mặt Diệp Tuyền bình tĩnh, dừng lại hai giây rồi, hé môi nói: “Tôi thường xuyên bị cấp dưới nam quấy rối tại nơi làm việc, lấy lý do công việc để hẹn gặp riêng, có ý đồ xâm hại tôi.”
Cùng lúc đó, ở hành lang gần thang máy trên tầng này, có hai người đang đứng.
Người đàn ông dáng người rộng lớn, bóng đổ dài trên đất.
——
Theo quy trình bình thường, buổi chiều Diệp Tuyền mang một ít đồ đạc của mình về nhà đợi tin tức.
Cô khá thoải mái, vốn định rủ Đỗ Tân đi dạo phố, nhưng đối phương đang bận nên cô tự mình đi dạo phố một chuyến.
Mua không ít đồ, cho Đỗ Tân, cho Bồi Bồi, cho bà Chu, cho Tần Trí Thành, còn có cho chính mình.
Chọn xong, thời gian vẫn còn khá sớm.
Diệp Tuyền gửi tin nhắn cho Tần Trí Thành, [Tối nay anh có về không?]
[Tần Diêm Vương: Ừm.]
[Anh muốn ăn gì?]
[Tần Diêm Vương:Gì cũng được.]
Thế là, Diệp Tuyền lại một lần nữa chuẩn bị món ăn sở trường của mình—— chính là món lẩu không cần phải làm gì cả chỉ cần chuẩn bị nguyên liệu.
Cô mua một đống nguyên liệu, định bụng đợi tối Tần Trí Thành về, vừa ăn vừa nói chuyện.
Tùy tiện kể cho anh nghe chuyện này, rồi lại tùy tiện ở nhà vài hôm, sau đó đi làm lại bình thường.
Coi như là tự cho mình nghỉ phép.
Diệp Tuyền thực ra cũng đoán được là ai ra tay.
Nhưng kiểu vu khống trẻ con như chơi đồ hàng này, cô từ hồi mới vào nghề đã gặp chán rồi, chẳng đáng sợ.
Chỉ là khi đó, cô còn quá trẻ, bị quấy rối nơi làm việc cũng không dám nói với Thẩm Bồi Diên, chỉ biết âm thầm chịu đựng.
Sau đó người đó bị sáu nữ nhân viên trong nhóm cùng lúc tố cáo mới phải rời khỏi công ty.
Chuyện này, có lẽ nhiều phụ nữ đều từng trải qua, nên cô mới có thể bình tĩnh đối mặt.
Mua xong nguyên liệu, Diệp Tuyền trở lại biệt thự Duyệt Thịnh.
Khắp nơi sáng sủa, vô cùng ấm áp.
Ở đây, hình như Diệp Tuyền càng lúc càng cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Cô cụp mắt, cười cười, thái khoai tây lát.
Mà không biết rằng, cùng lúc đó Lư Chính đang rơi vào tình trạng lo lắng.
Thân phận của cậu ta là giả, giờ đã bị đình chỉ, chắc chắn không thể quay lại Tần Hòa.
Quan trọng nhất là, nhiệm vụ bên mua giao cho cậu ta vẫn chưa hoàn thành, giờ lại chẳng thể quay về.
Như vậy thì chuyến đi này coi như là uổng công vô ích, lại còn đau mông vô ích, lại còn bị đánh một trận vô ích.
Lư Chính khẽ hít một hơi, bực bội hút một điếu thuốc dưới lầu.
Cậu ta gửi tin nhắn thoại cho đối phương: “Sếp ơi, phiền anh thương xót tôi một chút, từ lúc bị hội sở đuổi ra đây là lần đầu tiên tôi nhận việc riêng, đang gấp dùng số tiền này để giải quyết khó khăn, nếu không tháng sau tiền nhà tôi cũng không trả nổi.”
Phía bên kia rất cứng rắn, trừ khi hắn đưa ra văn bản chứng minh tố cáo thành công, nếu không sẽ không chuyển nốt phần tiền còn lại.
Dù có dây dưa thế nào cũng không lay chuyển được, Lư Chính tức đến không chịu nổi, chửi vài câu không mấy hay ho.
“Con đàn bà thối tha, mẹ nó khó xử thật đấy, biết thế hôm đó bỏ thuốc chơi chết nó cho rồi.”
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện trước mặt cậu ta, che khuất ánh sáng trên đầu cậu ta.
Bình luận cho "Chương 111"
BÌNH LUẬN