Cô rất vui vẻ, như thể đang mong chờ vẻ mặt của anh lúc nhìn thấy món quà.
Tần Trí Thành quả thật không rõ bên trong đựng gì.
Cho nên lúc anh mở ra, thật sự sững người.
Đây đúng là dáng vẻ Diệp Tuyền hài lòng, cô ngồi xổm xuống bên cạnh anh, ôm đầu gối, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi anh: “Tần Trí Thành, anh có muốn cùng em tổ chức một đám cưới đúng nghĩa không?”
Tần Trí Thành nhìn cặp nhẫn đôi đặt bên trong.
Đó là cặp nhẫn Diệp Tuyền mua sớm nhất.
Một đôi nhẫn trơn đơn giản chỉ để đối phó, không có trang trí gì cầu kỳ, thậm chí còn có phần đơn điệu, nhưng dù đã bao lâu vẫn giữ nguyên nét mộc mạc ban đầu, lấp lánh ánh sáng đặc biệt.
“Thật ra em định khi đi du lịch với anh sẽ lấy ra, nhưng cuối cùng không chờ được.” Diệp Tuyền tựa đầu vào tay, cười khúc khích như trẻ con, “Vì em muốn đeo nó trong lễ cưới của chúng ta.”
Lời cô vừa dứt đã bị Tần Trí Thành hôn lấy.
Một nụ hôn không mang theo chút ham muốn nào, thuần khiết và nóng bỏng.
Anh chỉ áp môi lên môi cô như vậy, vài giây sau buông ra, ánh mắt dừng lại trên mặt cô, trịnh trọng và nghiêm túc nhỏ giọng nói: “Anh đồng ý, còn em thì sao?”
Diệp Tuyền cười.
“Em dĩ nhiên cũng đồng ý.”
Đêm đó họ đều không ngủ ngon, đặc biệt là Tần Trí Thành.
Nằm chưa bao lâu đã ngồi dậy, đi xem lại chiếc nhẫn.
Như thể sợ rằng chẳng mấy chốc sẽ có ai lén lấy mất.
Diệp Tuyền bật cười: “Anh còn không về ngủ à?”
Đến sau này, cô buồn ngủ đến mức mí mắt cũng không mở ra nổi: “Anh còn không định về ngủ phải không.”
Hơi thở của Tần Trí Thành cùng với nhiệt độ cơ thể anh ập đến, anh nói: “Anh sợ bên ngoài có sói, sẽ tha nó đi.”
“…”
Quả báo đến sớm, Diệp Tuyền đành bất lực để mặc anh.
Chuyện lễ cưới được lên kế hoạch thì không thể giấu được nữa.
Tuy cũng không có ý định giấu giếm gì.
Nhưng ở Tần Hòa, Diệp Tuyền suy nghĩ nên công bố thế nào.
Cô nghĩ ra vài phương án, ví dụ như gửi thiệp cưới trực tiếp trong group WeChat, hay gửi tin nhắn cá nhân, thậm chí còn từng định sát ngày cưới mới nói cũng được.
Cuối cùng, Tần Trí Thành đã giúp cô giải quyết chuyện này.
Ngày hôm đó, tất cả nhân viên trên dưới Tần Hòa đều nhận được một bộ quà “Nhà tôi có tin vui”, bên trong từ kem dưỡng da cao cấp của Clé de Peau Beauté, đến các loại kẹo cưới nhập khẩu từ các nước, tất cả đều được dán logo hình ảnh chibi của Tần Trí Thành và Diệp Tuyền.
Ban đầu mọi người còn chưa nhận ra cô dâu, chỉ biết sếp Tần sắp kết hôn.
“Trời ơi, tổng giám đốc kết hôn mà tôi cũng được nhận quà, sự hào phóng này tôi thật sự yêu rồi…”
“Vậy nữ chính này rốt cuộc là ai, chu đáo như vậy, cẩn thận như vậy, chắc chắn vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng…”
“Điều này còn phải nói sao, chỉ riêng hình ảnh chibi này đã có thể nhìn ra khí chất rồi, tuyệt đối không thể nào tệ được.”
Trong lúc nói chuyện, Diệp Tuyền ôm tài liệu đi ngang qua họ.
“Wow, mọi người có thấy cô dâu này nhìn giống chị Diệp không?”
“Cậu nói thế tôi mới để ý, đúng là trán cao giống nhau… đẹp thật đấy.”
“Hình như, thật sự rất giống, không biết người thật có giống không.”
Không biết có phải nghe thấy lời nói của họ không, Diệp Tuyền đột nhiên dừng bược, mấy người hoảng hốt cúi đầu.
Diệp Tuyền quay đầu lại, cười: “Người thật chắc sẽ còn giống hơn nữa, bởi vì đó chính là tôi.”
Nói xong, cô ung dung rời đi, đi được vài bước lại quay lại, lại mỉm cười: “Thật ra cái này là sếp Tần làm, tôi không có giúp đỡ gì cả.”
Rồi, cô biến mất trước mặt mọi người một cách rực rỡ.
“…”
Ba giây sau, cả phòng ban bùng nổ.
Ba phút sau nữa, cả Tần Hòa bùng nổ.
Cấp trên và sếp yêu nhau à?!
Không, không đúng, nghe sao lại có chút kỳ lạ.
Tổng giám đốc và giám đốc yêu nhau!!!
Tần Hòa nhất thời bị sự náo nhiệt bao trùm, Diệp Tuyền đành phải chạy lên lầu tìm chút yên tĩnh ở chỗ Tần Trí Thành.
Tần Trí Thành ôm cốc cà phê, bình thản ung dung uống, tin nhắn trong nhóm điện thoại liên tục đổ về.
“Sự đắc ý của anh sắp lộ ra ngoài mặt rồi đấy, sếp Tần.” Diệp Tuyền kéo cà vạt của anh, thuận theo vành cốc anh vừa uống cũng uống một ngụm.
Tần Trí Thành cười: “Anh quả thật rất đắc ý.”
Có thể cùng ánh sáng đời mình sóng bước, dù trời đất rộng lớn cũng không thể nào che lấp được sự đắc ý trong mắt anh.
Đám cưới của họ được tổ chức vào mùa hè năm đó, mời rất nhiều bạn bè, cũng xảy ra rất nhiều chuyện thú vị.
Ví dụ như phù dâu Đỗ Tân và phù rể Tông Diêm thi vật tay trong đám cưới, vật được một nửa Đỗ Tân mới nhớ ra Tông Diêm cũng là người bên nhà gái, tức đến mức không vật tay nữa, trực tiếp đi túm tóc anh ta, cuối cùng cũng coi như là chiến thắng.
Lại ví dụ như, Hướng Thần có cảm giác vui mừng như bố mẹ gả con gái, khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, giọng nói to đến mức bảo vệ ở cửa tưởng cháy nhà, suýt nữa thì vào dập lửa cho anh ta.
Còn có, Đường Hồng dắt con gái đi làm quen với Bồi Bồi, dặn dò rất kỹ: “Con nhất định phải làm bạn với em trai này nha? Cậu ấy vừa đẹp trai vừa giỏi, đến cái mô hình Millennium Falcon của anh con cậu ấy còn lắp được, cái gì cũng biết!”
“Thật sao! Vậy con muốn kết bạn với Bồi Bồi!”
Rồi con cô bà ta liền nhìn thấy Bồi Bồi đang ngồi xổm trên đất, không biết học theo con chó nhỏ của vị khách nào mang đến, đang kêu gâu gâu.
“…”
Con gái Đường Hồng: “Mẹ ơi…”
Bồi Bồi: “Gâu gâu gâu!”
Con gái Đường Hồng: “Mẹ ơi em trai này trông không thông minh chút nào…”
Bồi Bồi cùng con chó nhỏ lăn lộn: “Gâu gâu gâu!”
“…”
Cuối cùng, Diệp Tuyền cũng nhìn thấy Trần Thụy Sinh ở hiện trường.
Cô mặc một chiếc váy cưới do Tần Trí Thành sau khi học hỏi đã tham gia thiết kế, đứng bên cạnh thảm đỏ.
Mắt Trần Thụy Sinh đỏ hoe, cười nói: “Hôm nay thật xinh đẹp, chị.”
Diệp Tuyền mỉm cười, ôm lấy cậu ta: “Chị hy vọng em cũng có thể hạnh phúc, thật lòng hy vọng.”
Trần Thụy Sinh ôm chặt lấy cô, cảm nhận sự dịu dàng của chị gái. Cậu ta biết, thời gian quá khứ không còn nữa, mọi thứ từng có cuối cùng cũng chỉ là quá khứ, mà hạnh phúc tương lai của Diệp Tuyền mới là điều cậu ta mong đợi.
Cô bị ôm quá lâu, Tần Trí Thành cuối cùng cũng đến gọi dừng lại.
“Bồi Bồi đang tìm em.”
Diệp Tuyền nhìn Bồi Bồi đang học theo tiếng chó kêu ở đằng kia, ngạc nhiên, quay người bỏ đi.
Chỉ còn lại Trần Thụy Sinh và Tần Trí Thành ở đây, họ nhìn nhau, Trần Thụy Sinh hiểu ý cười: “Anh rể, đối xử tốt với chị tôi nhé.”
Tần Trí Thành khẽ ôm, vỗ lưng anh: “Cảm ơn nhiều.”
Lời cảm ơn anh nói, có lẽ có rất nhiều tầng ý nghĩa.
Trần Thụy Sinh cũng đáp lại: “Không cần cảm ơn, thật ra tôi không làm gì cả, anh ta chẳng qua chỉ là tự làm tự chịu, ‘chết’ trong tay chính mình thôi.”
Đám cưới kết thúc, Tần Trí Thành và Diệp Tuyền một phút cũng không chậm trễ, lập tức đi hưởng tuần trăng mật.
Thời gian rất ngắn, cũng không chơi được nhiều.
Nhưng đều như nhau cả, dù ở đâu, họ vẫn là họ, sự ngọt ngào cũng sẽ luôn ngọt ngào.
Sau chuyến đi trăng mật trở về, họ nuôi một con chó.
Tên là Tiểu Pudding.
Tiểu Pudding là một con chó lớn, nhưng lúc còn nhỏ lại nhỏ xíu như hạt đậu, ngậm chiếc chăn bà Chu đan cho nó, mông nhỏ lắc lư đi theo sau Diệp Tuyền và Tần Trí Thành.
Tần Trí Thành luôn sợ dẫm phải nó.
Nhưng Diệp Tuyền nói: “Anh dẫm nó em dẫm anh.”
Tần Trí Thành đáp lại: “Anh không dẫm nó em cũng có thể dẫm anh.”
“…” Diệp Tuyền nghiêng đầu: “Lần này lại là em nghĩ nhiều à? Lại là em đầu óc toàn những suy nghĩ bậy bạ à? Sếp Tần.”
Tần Trí Thành cười nhẹ: “Lần này em không nghĩ nhiều, anh quả thật có ý đó, giám đốc Diệp.”
Có lẽ là do anh trông quá đứng đắn, nói đùa mấy câu nhạy cảm cũng chẳng thấy tục tĩu chút nào.
Sau khi Tiểu Pudding lớn hơn một chút, họ đưa nó đi tiêm phòng, triệt sản.
Vào mùa thu, cô dắt Tiểu Pudding đi dạo trên con đường nhỏ dưới biệt thự, đi được một nửa lại gặp Trịnh Tống.
“Hai người…”
Diệp Tuyền khoe chiếc nhẫn cưới lấp lánh trên tay với anh ta: “Sắp một năm rồi đấy.”
Trịnh Tống nhận ra cô định nói gì, cuối cùng lại cười cười: “Cô hạnh phúc là được rồi. Cậu ấy chắc cũng muốn nhìn thấy cô hạnh phúc.”
Tâm trạng tốt đẹp lúc đó của Diệp Tuyền hơi bị phá hỏng.
Tần Trí Thành cầm khăn quàng cổ của cô từ trong nhà ra, Diệp Tuyền nhìn qua, nhìn Tần Trí Thành ngày càng đến gần cô, rồi lại đột nhiên bình thản, cảm thấy vì người này mà làm hỏng tâm trạng thật không đáng.
—
Bình luận cho "Chương 141"
BÌNH LUẬN