Tối hôm đó Tần Trí Thành đến Phụ Thành, Diệp Tuyền đã lâu không ăn cơm ở nhà ăn nhân viên.
Đường Hồng cười nửa thật nửa đùa: “Hiếm thấy quá Giám đốc Diệp, lại có thể nhìn thấy cô xuất hiện ở nhà ăn nhân viên.”
Dạo gần đây mấy bữa phụ của Diệp Tuyền ai cũng nhìn thấy, ai cũng tưởng là cô tự đặt, Đường Hồng cũng không ngoại lệ.
“Không chỉ vậy đâu, lát nữa còn có chuyện hiếm thấy hơn nữa cơ.” Diệp Tuyền điềm nhiên vừa ăn cháo vừa nói.
“Chuyện gì?”
“Con gái Giám đốc Đường cuối cùng cũng không còn khó chịu nữa, cũng không cần phải nhờ người kèm khi làm bài tập về nhà nữa, Giám đốc Đường cuối cùng cũng có thể ở lại phòng thí nghiệm tăng ca.”
Chuyện này đúng là ngàn năm có một, mấy kỹ sư từ lúc bắt đầu dự án đến giờ chưa từng thấy, đều cười rộ lên.
Đường Hồng cũng cười, nhưng là kiểu cười gượng gạo, không có chút cảm xúc.
Diệp Tuyền vẫn thản nhiên như không, múc thêm bát cháo thứ hai.
Có những người là vậy, có lẽ thật sự không có nhiều ý đồ xấu nhưng miệng lại không thích tha cho người khác.
Nhưng chính vì vậy…mới đáng ghét.
Tin nhắn của Tần Trí Thành gửi đến.
[Tần Diêm Vương: Đến rồi.] Hai chữ đơn giản lại ôn hòa, đúng với khí chất của anh.
Diệp Tuyền trả lời một tiếng, [Đã nhận.]
Trả lời xong cô lại cảm thấy quá nghiêm túc, quá công việc, liền thu hồi.
[Diệp Tuyền: Vâng ạ. (Gấu bơ nhỏ lắc mông)]
Đây là biểu tượng cảm xúc không thể thiếu khi cô và Đỗ Tân nói chuyện.
Đầu dây bên kia, Tần Trí Thành nhìn thấy tin nhắn, chân mày giãn ra, nhếch môi cười nhẹ một cái.
Hướng Thần: “Sao vậy sếp?”
“Không liên quan gì đến cậu.” Tần Trí Thành cất điện thoại vào túi.
Hướng Thần lại đúng lúc nhìn thấy màn hình của sếp dừng lại ở khung chat với Diệp Tuyền, nhếch môi.
Anh ta cũng giả vờ tìm đoạn chat với Diệp Tuyền, cười cười.
Quả nhiên, một vị nào đó đã hỏi.
“Cười gì.”
Hướng Thần cũng giả vờ bí ẩn cất điện thoại vào túi: “Không liên quan đến anh.”
Tần Trí Thành lạnh nhạt liếc nhìn anh ta một cái.
“Vớ vẩn.”
Hướng Thần cười toe toét.
Đi về phía trước vài bước, nhân viên tiếp đón của chính quyền thành phố đã đợi sẵn từ lâu, lúc này sải bước tiến lên, hai tay nắm lấy tay Tần Trí Thành: “Sếp Tần, anh đến đây thật sự là làm cho thành phố nhỏ bé này của chúng tôi thêm phần rạng rỡ.”
Tần Trí Thành lần này đến là để tham dự một hội nghị từ thiện về y tế.
Anh bắt tay lại.
Nhân viên hai bên định giúp Hướng Thần và tài xế mang hành lý, nhân viên tiếp đón nhìn thấy chiếc vali đen có gắn thêm lớp lót giữ ấm ở tay cầm, mỉm cười khen ngợi: “Người bên cạnh sếp Tần quả thật tâm tư tinh tế, ngay cả những việc nhỏ nhặt cũng có thể làm rất chu đáo.”
Tần Trí Thành nhớ lại trước khi ra ngoài, Diệp Tuyền cùng dì Vương vất vả gắn thứ gì đó vào vali kéo của anh, bình thản trả lời: “Là vợ tôi làm.”
Nhân viên tiếp đón hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức hiểu ra.
“Sếp Tần quả thật có phúc khí.”
Quả thật chưa từng nghe nói vị sếp Tần này có vợ.
Nhưng những gia đình giàu có quyền quý này, dù có cũng không có gì ngạc nhiên, đa số đều sẽ bảo vệ vợ rất tốt, tránh bị dư luận soi mói.
…
Đêm đầu tiên Tần Trí Thành không có ở đó, Diệp Tuyền ngủ một mình.
Nửa đêm thức giấc, đột nhiên cảm thấy trong nhà hình như có chút quá im lặng.
Cô uống nửa cốc nước rồi trở về phòng ngủ.
Đêm thứ hai Tần Trí Thành không có ở đó, Diệp Tuyền vẫn buồn chán không ngủ được, bèn đi tìm Đỗ Tân.
Cũng thật trùng hợp, Đỗ Tân vừa mới làm xong một ca phẫu thuật.
Ăn mì gói, uống cola, trong vòng nửa tiếng đồng hồ, Diệp Tuyền nghe Đỗ Tân chửi mười mấy đồng nghiệp ngu ngốc.
Thật không may, lúc chửi đến một người nào đó, đối phương lại mở cửa bước vào.
“…”
“…”
Im lặng như tờ.
Đối phương nói: “Hai người cứ nói chuyện.” Rồi lại chu đáo đóng cửa giúp họ.
Diệp Tuyền nói: “Trông cũng được, không giống kiểu người không biết điều lại còn cướp công của người khác.”
Đỗ Tân bĩu môi: “Bình thường thôi, con sói nào mà không khoác da cừu để tồn tại? Trên đời này vốn dĩ không có người hoàn toàn xấu xa, chỉ là ham muốn và góc nhìn khác nhau mới khiến mọi người có mặt đối lập.”
Diệp Tuyền suy nghĩ một chút cũng thấy phải, ví dụ như Đường Hồng.
Cô chưa bao giờ thực sự ghét Đường Hồng, bởi như Đường Hồng từng nói, có con, có gia đình, chỉ là đang cố gắng giành thêm lợi ích cho bản thân mà thôi, không có gì đáng xấu hổ, chỉ là lợi ích khác nhau nên mới có mâu thuẫn.
Đời người sống ở trên đời, ai mà không vì vài đồng bạc lẻ.
Ưu tú như Tần Trí Thành, cố gắng như cô, chăm chỉ như Đỗ Tân, giãy giụa như Thẩm Bồi Diên, liều mạng làm tiểu tam như Tôn Bội Bội.
Đều là vì cuộc sống.
Chỉ có điều cách sống khác nhau nên mới có mặt đối lập.
Tuy nhiên Thẩm Bồi Diên và Tôn Bội Bội, đơn giản là có vấn đề về đạo đức.
Diệp Tuyền dựa vào lưng ghế, như có điều suy nghĩ.
Đỗ Tân nghiêng đầu nhìn qua: “Đang nghĩ gì vậy?”
Diệp Tuyền thẳng thắn nói: “Đang nghĩ về Tần Trí Thành.”
“Hả?” Đỗ Tân cười: “Cậu làm sao vậy, lão Tần mới đi một ngày, cậu đã thành hòn vọng phu rồi à.”
“…” Diệp Tuyền cong môi: “Chỉ là đang nghĩ, đợi anh ấy về, tớ sẽ tặng anh ấy món quà gì.”
Cô đã nhận của Tần Trí Thành quá nhiều, lại duy chỉ có đáp lễ một bộ vest, lại còn là tặng trước khi kết hôn.
Quà sau khi kết hôn, cô muốn tặng một món khác biệt.
Đỗ Tân nói: “Tặng bản thân cậu cho anh ta đi.”
Cô đấm nhẹ vào người bạn thân: “Tớ đâu phải là đồ vật.”
Đỗ Tân cũng chỉ nói đùa, cười ha hả không ngớt: “Chủ yếu là tên nhóc này không thiếu gì cả, thật sự chỉ thiếu cậu thôi.”
“Càng nói càng vô lý rồi.” Diệp Tuyền dùng cherry bịt miệng Đỗ Tân, tự mình suy nghĩ.
Một lát sau, trong căn phòng im lặng đột nhiên vang lên những âm thanh kỳ quái.
Diệp Tuyền ngẩn người, mạnh mẽ quay đầu nhìn qua: “Cậu đang xem gì vậy?”
Đỗ Tân đưa điện thoại cho cô: “Để phòng trường hợp hai người củi khô lửa bốc làm chuyện không hay, mang đến cho cậu xem những hành động bình thường trong cuộc sống vợ chồng bình thường.”
“…”
Diệp Tuyền mặt không cảm xúc nhìn những người đàn ông và phụ nữ không một mảnh vải che thân bên trong: “Cậu đủ rồi đấy.”
“Sao vậy chứ, chỉ cho phép đàn ông xem, phụ nữ thì không được à?” Đỗ Tân nói: “Thời xưa trước khi kết hôn còn có bà vú dạy dỗ nữa là, bây giờ xem một chút cũng không sao, hoạt động sinh lý bình thường của người lớn, cậu đừng có xấu hổ chứ.”
“Tớ không xấu hổ.” Diệp Tuyền nói: “Chủ yếu là tối muộn rồi, vừa ăn xong mì gói, nhìn mà tớ hơi… buồn nôn.”
Nhờ ơn Đỗ Tân, tối hôm đó Diệp Tuyền liền mơ thấy giấc mơ đó.
Nhân vật chính…là cô và Tần Trí Thành.
Trong mơ cô như chìm trong nước, nặng trĩu, bị Tần Trí Thành hôn sau gáy, mồ hôi đầm đìa.
Sau khi tỉnh dậy, Diệp Tuyền đau đầu như búa bổ.
Cô xoa đầu, cảm thấy sâu sắc rằng những suy nghĩ không lành mạnh sẽ gây hại cho con người, đây không phải là đã làm cô bị đau nửa đầu rồi sao.
Dì Vương chuẩn bị bữa sáng cho cô, Diệp Tuyền liếc nhìn vị trí trống trải đó.
Dì Vương hiểu ra: “Bà chủ không quen việc ông chủ đi vắng phải không, mới cưới nhau mà ông chủ đã đi công tác rồi.”
“Không quen anh ấy đi vắng à?” Diệp Tuyền ngẫm nghĩ câu nói này.
“Đúng vậy, dáng vẻ lơ đãng của bà chủ không phải là đang nhớ ông chủ sao?” Dì Vương vẻ mặt như người từng trải, mỉm cười.
Diệp Tuyền khẽ nhướng mày, lại chìm vào suy tư.
Ra khỏi nhà, đã lâu cô không tự lái xe đến công ty.
Trên đường đi, Tần Trí Thành lại gửi tin nhắn cho cô.
Một bức ảnh đỏ xanh lòe loẹt.
[Tần Diêm Vương: Có cái nào em không thích không.]
Đèn xanh nên Diệp Tuyền không kịp xem, đợi đến bãi đỗ xe dừng lại cô mới mở ảnh thu nhỏ ra.
Trong cả bức ảnh, toàn là đủ các loại trang sức ngọc trai.
Phụ Thành là quê hương của ngọc trai, lại còn có nhiều mối quan hệ với ngành công nghiệp ngọc trai của Úc, trong đó không ít ngọc trai hàng đầu đã từng được bán đấu giá.
Trong bức ảnh này không có giá, nhưng đếm sơ qua cũng có ba bốn mươi mẫu, giá cả… chắc chắn không rẻ.
Tần Trí Thành không hỏi cô thích mẫu nào, mà là không thích mẫu nào, chắc là định mua hết cho cô.
Người tiêu tiền không chớp mắt này…
[Diệp Tuyền: Em cái nào cũng được, anh cứ tùy tiện chọn giúp em một cái là được rồi, nhiều quá em cũng không mang theo được, để ở nhà sẽ bám bụi.]
Tần Trí Thành bên kia nhìn thấy tin nhắn này, giọng nói trầm ổn: “Gói hết lại.”
Hướng Thần ngẩn người: “Sếp, không phải Giám đốc Diệp nói cái nào cũng được sao?”
“Cái nào cũng được có nghĩa là không có cái nào không thích.” Tần Trí Thành mắt không thèm nhấc lên: “Không có cái nào không thích, chính là đều thích cả.”
“…”
Khả năng hiểu biết thần thánh.
Hướng Thần suýt nữa thì quỳ xuống: “Tôi cũng muốn kết hôn với anh rồi sếp Tần.”
Tần Trí Thành lạnh nhạt liếc nhìn anh ta một cái: “Miễn đi.”
Bên này còn chưa biết mình bị chồng bao trọn gói, Diệp Tuyền xách túi xách một mình đi vào công ty.
Ngày mai Tần Trí Thành về rồi, cô nghĩ, hôm nay sau khi tan làm sẽ đi chọn quà cho Tần Trí Thành.
Buổi chiều, một cuộc họp y tế định kỳ ở phía đông thành phố cần Diệp Tuyền đại diện tham dự.
Cuộc họp có thể đi hoặc không, Diệp Tuyền vốn không định đi nhưng nghe nói trong đó còn có mấy đứa trẻ khuyết tật được quỹ Tần Hòa thành lập tài trợ cũng sẽ đến phát biểu cảm nghĩ nên cũng đi.
Đến địa điểm hội nghị, cô nhận ly sâm panh từ người phục vụ, cười nói chuyện với Tổng giám đốc Vương.
Đúng lúc này, ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Thẩm Bồi Diên ở không xa.
Bình luận cho "Chương 74"
BÌNH LUẬN