Đêm giao thừa nhỏ, ngoài cửa sổ pháo hoa rực rỡ.
Diệp Tuyền co mình trên ghế trong phòng chơi game, cùng Tần Trí Thành chơi trò chơi hai người đơn giản không phù hợp với trí thông minh của anh.
Là loại trò chơi người băng người lửa, một người là băng, một người là lửa, cùng nhau vượt qua các màn.
Nhân vật nhỏ trong game phối hợp rất ăn ý, Diệp Tuyền ngoài game đột nhiên nhớ lại tối nay hai người sẽ ở chung một phòng.
Tần Trí Thành có điện thoại công việc, không muốn làm phiền hứng thú của cô nên đi ra ban công nhận.
Diệp Tuyền lơ đãng suy nghĩ, có phải ít nhất cô cũng nên chủ động một chút không?
Tần Trí Thành vì mối quan hệ này đã bước đi 99 bước.
Có phải cô cũng nên chính thức bước đi bước đầu tiên của mình.
Trong lòng nghĩ vậy, Diệp Tuyền ra khỏi phòng chơi game, dưới ánh nhìn của Tần Trí Thành, thoắt cái đã chui vào phòng anh.
Tần Trí Thành đang đứng ở ban công, ánh mắt xuyên qua cửa kính dõi theo cô. Một lúc sau thấy cô vác chăn trên vai, trong lòng không biết ôm một đống gì đó, giống như ốc sên dọn nhà vậy, lại ôm hết vào phòng ngủ chính của mình.
“…”
Vài giây sau Diệp Tuyền lại ra, chạy đến phòng của anh, bắt đầu chuyển quần áo.
Tần Trí Thành khẽ bật cười, gần như không nghe được.
Kế toán đang báo cáo khẽ khựng lại: “Sếp Tần?”
“Không sao, tiếp tục.”
Diệp Tuyền cứ thế qua lại chuyển đồ sáu bảy chuyến, cuối cùng cũng chuyển gần hết đồ của anh rồi bắt đầu sắp xếp, phân loại trong phòng ngủ chính.
Duy chỉ có cái chăn này, lại gặp khó khăn.
Phòng ngủ của cô vốn đã có một cái, cộng thêm cái của anh, bây giờ có hai cái chăn.
Đặt thế nào đây?
Suy nghĩ một lúc lâu, Diệp Tuyền nhớ lại khi còn nhỏ sống trong chùa, chăn thường được trải đều, mỗi bên một chiếc, như kiểu giường dài ở Đông Bắc, trải thành một hàng trên giường.
Cứ thế, Diệp Tuyền vô cùng hài lòng.
“Chúng ta là bạn cùng phòng sống chung qua ngày à, bà Tần?”
Phía sau bất ngờ vang lên giọng nói nhàn nhạt.
Diệp Tuyền quay đầu nhìn anh, cười: “Mỗi người một chiếc chăn, ngủ không ai giành của ai.”
Mày Tần Trí Thành khẽ nhướng lên.
“Anh ngủ rất ngoan, chắc sẽ không giành của em đâu.”
“… Em thì không được như vậy.” Diệp Tuyền nói: “Nhưng nếu anh không ngại thì chúng ta ngủ chung một chiếc chăn.”
“Không ngại.” Tần Trí Thành bình thản nói: “Dù sao cũng phải quen thôi.”
Là phải quen.
Sau này, những ngày sống cùng nhau còn nhiều lắm, mọi việc đều phải bắt đầu từ thói quen.
Tối đó, khi đi ngủ, Tần Trí Thành cũng chẳng né tránh gì, quay lưng thay áo ngủ.
Áo cởi ra, cơ bắp rắn chắc cứng rắn không quá vạm vỡ nhưng lại vừa đủ. Quả thật là người mặc áo thì gầy, cởi áo lại có da có thịt chính là như vậy.
Diệp Tuyền còn có thể nhớ rõ cảm giác chạm vào, cứng rắn, chạm thêm vài cái, còn cứng hơn nữa.
Lúc Tần Trí Thành định thay đồ ngủ, Diệp Tuyền chú ý thấy một vết sẹo ở gần vai anh.
Chính xác hơn, là trước đây đã từng chú ý, nhưng cô chưa bao giờ nhắc đến, chỉ ngấm ngầm giả vờ không nhìn thấy.
Nhưng bây giờ, dưới ánh đèn trần, vết sẹo đó trông thật hung dữ, chắc cũng dài bằng ngón tay, rất rõ ràng, không thể bỏ qua.
Đèn chính được tắt.
Anh đi tới, nằm xuống bên kia giường.
Mùi hương đàn hương quen thuộc đó ập đến.
Trong phòng im lặng, chỉ còn lại hai chiếc đèn đầu giường, không khí mờ ảo và ấm áp.
Phòng ngủ chính có một cửa sổ rất lớn, nửa là cửa sổ lồi, ngoài cửa sổ là sự sầm uất của Bắc Bình và những đóa pháo hoa nổ tung trên bầu trời, âm thanh bị lớp kính dày ngăn lại nhưng vẫn có tiếng động yếu ớt lọt vào, giống như tiếng ồn trắng tĩnh lặng.
Diệp Tuyền im lặng vài giây: “Em có thể hỏi anh một câu được không?”
“Ừm.” Người bên cạnh khẽ đáp lại.
“Vết sẹo trên người anh là do đâu mà có.”
Tần Trí Thành dường như im lặng trong bóng tối một lúc rồi mới nhàn nhạt nói: “Bị dao rạch.”
Rạch?
Vết khâu lớn như vậy, là rạch à?
Diệp Tuyền trở mình, chăn theo động tác của cô mà phát ra tiếng sột soạt, cô nghiêng đầu, anh cũng nghiêng đầu, bốn mắt họ nhìn nhau.
Diệp Tuyền khẽ hỏi: “Là rạch sao?”
“Nếu phải dùng một từ chính xác hơn để nói, là đâm.” Anh nói với vẻ mặt vô cảm như vậy.
Mày Diệp Tuyền khẽ nhíu lại.
“Không đau, sớm đã không còn cảm giác nữa rồi. Chuyện mười mấy năm trước, đến cả đau là thế nào cũng đã quên rồi.” Tần Trí Thành vẫn thản nhiên như không, bình thản nói.
Thế giới của anh, dường như chưa từng có cảm xúc dao động.
Diệp Tuyền nói: “Có thể kể cho em nghe lý do được không?”
“Vào một đêm như thế này à?”
“Em muốn nghe.”
“Có thể sẽ rất dài.”
“Nhưng chúng ta có cả một đêm.”
Thế là, Tần Trí Thành lặng lẽ nhìn cô, từ từ lên tiếng.
“Khoảng lúc anh hơn mười tuổi, anh cả đã hoàn thành đơn hàng đầu tiên trong đời. Bố và chú Hứa rất coi trọng anh ấy, hy vọng để anh ấy làm người kế nhiệm Tần Hòa, tiếp quản Tần Hòa, họ đã dạy anh cả rất nhiều, cũng để anh cả làm rất nhiều.”
“Nhưng chỉ có lần đó, đơn hàng đó xảy ra vấn đề, anh cả và chú Hứa bị chặn lại lúc vận chuyển ở nước ngoài, chú Hứa và anh cả liền chia làm hai ngả, chia hàng hóa thành hai lô vận chuyển đi. Bọn người ở biên giới đó đều là những kẻ liều mạng, bị bắt được sẽ không để lại đường sống, anh cả vào phút cuối cùng được cảnh sát địa phương giải cứu, sống sót, nhưng chú Hứa thì không.”
Lời nói của anh đến đây là hết, không tiếp tục nữa, nhưng Diệp Tuyền lại hiểu ra.
Bố của Hứa Nhàn đã qua đời trong tai nạn đó, đến cả tro cốt cũng không còn để vận chuyển về nước.
Cả nhà họ Tần đều đến viếng.
Năm đó Hứa Bạc còn quá nhỏ, Tần Trí Nguyên thay nhà họ Hứa lo liệu công việc, Tần Trí Thành liền trở thành người lo liệu tang lễ cho chú Hứa.
Anh quỳ trên đất, dập đầu.
Mới mười hai tuổi, đối mặt với những người khách đến viếng, cúi đầu.
Đêm đó, Hứa Nhàn khóc nức nở, quỳ trước mộ của bố không chịu đi.
Tần Trí Thành đến đỡ cô ta dậy, bị đánh, bị cắn, bị đâm một nhát dao, Hứa Nhàn khóc lóc nói muốn trả thù cho bố mình.
Lúc người lớn tách họ ra, Tần Trí Thành đã toàn thân bê bết máu.
Nhưng anh vẫn nói: “Phiền bác chăm sóc Hứa Nhàn, vất vả rồi.”
Cúi đầu thật sâu, quay người rời đi.
Càng đi, càng mất sức, chưa đi được mấy bước đã ngất xỉu xuống đất.
Ngày hôm đó Tần Trí Thành được đưa vào phòng cấp cứu, giữ lại được một mạng, nhưng cánh tay đó cũng bị tàn phế. Điều trị nhiều năm, bây giờ cánh tay này mới cuối cùng có thể trở lại bình thường như người khác, chỉ có vết sẹo này lại mãi mãi không thể xóa đi.
Đó là một tai nạn, cũng là một sự cố không ai có thể lường trước được.
Nhưng nhà họ Tần cũng đã hứa, từ đó về sau sẽ thay chú Hứa bảo vệ cả nhà họ Hứa.
Tần Trí Thành mãi mãi nhớ ơn chú Hứa đã đối xử tốt với mình.
Nhớ hồi nhỏ lúc bị bố ngược đãi, chú Hứa luôn bôi thuốc cho anh.
Còn nói với anh, hôm nay chú mua cho Tiểu Nhàn rất nhiều kẹo, Trí Thành con đến tìm Tiểu Nhàn chơi, bảo nó cho con kẹo ăn.
Ông sẽ dạy anh biết đúng sai, phân biệt trắng đen.
Chú Hứa, hình như càng giống như vai trò người bố trong cuộc đời anh hơn.
Cho nên, anh vẫn luôn tuân thủ lời hứa đó, thay chú Hứa đã qua đời chăm sóc cả nhà họ Hứa.
Những năm qua, Tần Trí Thành quả thật cũng đã làm được.
Dù Hứa Nhàn có quá đáng đến đâu, dù Hứa Nhàn có điên cuồng đến đâu, anh cũng đều nhớ đến sự tốt đẹp của chú Hứa năm đó đối với mình, lo liệu hậu quả cho cô ta.
Nhưng chỉ có lần này, Hứa Nhàn động đến Diệp Tuyền.
Anh không muốn nhịn nữa.
…
Diệp Tuyền nghe những chuyện cũ này, mắt cụp xuống, im lặng một lúc lâu.
Lòng cô trăm mối ngổn ngang, như bị thứ gì đó siết chặt. Cô không hiểu, tại sao những nỗi đau này lại để một đứa trẻ mười mấy tuổi phải gánh chịu. Mười mấy năm qua, cô không thể tưởng tượng được Tần Trí Thành đã sống như thế nào.
Cô tưởng rằng anh là con nhà giàu quyền quý, lại không biết anh cũng từng từ vũng bùn từ từ bò dậy.
Mỗi lần muốn bò dậy đều sẽ có người dùng roi quất vào anh, nói với anh rằng anh không xứng đáng sống một cách đàng hoàng.
Nhưng tất cả những điều này rõ ràng không liên quan gì đến Tần Trí Thành.
“Em muốn xem, được không?”
Tần Trí Thành cụp mắt, nhìn cô lại gần, từng nút áo một cởi ra, không động đậy.
Vết sẹo đó lại lộ ra, Diệp Tuyền đưa tay khẽ chạm vào, lồi lõm không đều, cảm giác chạm vào không mấy dễ chịu.
“Rất xấu.”
Diệp Tuyền nói thật: “Không xấu.”
Thật sự không xấu.
Sẹo thì có gì xấu chứ? Sẹo cũng là một phần của cơ thể con người.
Để chứng minh với anh, Diệp Tuyền nói: “Thật sự không xấu, trên đùi em cũng có một vết bớt rất lớn, bình thường nhìn có thể không rõ ràng, nhưng thật sự rất lớn, còn lớn hơn cả nắm tay nữa, trên người ai cũng sẽ có chút dấu hiệu độc nhất vô nhị của riêng mình phải không? Giống như nốt ruồi trên mặt, vết bớt sau tai…”
Tần Trí Thành khẽ nói: “Đang an ủi anh à?”
Diệp Tuyền lắc đầu: “Chỉ là đang nói lời thật lòng của em.”
Tần Trí Thành khẽ ôm lấy cô, ôm cô vào lòng.
“Cảm ơn em, Diệp Tuyền.”
Đầu Diệp Tuyền áp vào ngực anh, nghe thấy nhịp tim của anh, hơi thở cũng theo đó mà dịu lại.
Cô từ từ ôm lấy eo anh, đầu tóc mềm mại cọ vào.
Ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra mình lại có hành động như vậy.
“Em sẽ bảo vệ anh.” Cô nói: “Có em ở đây, sau này không ai có thể dùng đạo đức trói buộc anh nữa.”
Tần Trí Thành cười một thoáng, nhỏ giọng hỏi: “Em là anh hùng của anh à?”
“Cũng là vợ của anh.”
Diệp Tuyền khẽ cong môi, mắt nhìn anh, mang theo chút trêu chọc bất đắc dĩ: “Ai bảo em nhất thời bị mê hoặc, không hiểu sao lại ký hợp đồng rồi kết hôn với cấp trên của mình, không còn cách nào khác, đã kết hôn rồi, luôn phải chịu trách nhiệm.”
Vợ.
Từ này, như thể có thể làm tan chảy băng tuyết.
Tần Trí Thành trước đây chưa bao giờ nghĩ rằng, trong cuộc đời mình sẽ có một nhân vật như vậy tồn tại.
Giống như lời Hứa Nhàn nói, anh đáng phải đau khổ cả đời, chuộc tội cả đời, bị cô ta hành hạ cả đời. Bởi vì đây mới là số phận của người nhà họ Tần, là báo ứng vì họ đã hại cô ta mất bố.
Anh không xứng đáng có được tình yêu, không xứng đáng có được gia đình, không xứng đáng có được hạnh phúc.
Ngay cả cuộc hôn nhân này cũng là anh đã dùng thủ đoạn hạ lưu cướp cô về.
Anh từ từ tính kế, anh không từ thủ đoạn.
Anh chưa bao giờ là người quang minh chính đại.
Thậm chí trong những năm đó anh đứng ở góc tối nhìn Diệp Tuyền và một người đàn ông khác hạnh phúc.
Nhưng bây giờ.
Sự ấm áp này đã đến bên cạnh anh.
Nói, cô là vợ của anh.
Tần Trí Thành không cười nữa, thậm chí cũng không nói gì nữa, anh chỉ ôm chặt Diệp Tuyền trong lòng, ôm cô thật sâu.
Vùi đầu vào hõm cổ cô, im lặng hít thở.
Giống như một đứa trẻ thiếu thốn cảm giác an toàn, cuối cùng cũng tìm được bến đỗ.
Diệp Tuyền tưởng rằng đêm đầu tiên họ ngủ chung, cô chắc sẽ không quen đến mức mất ngủ.
Nhưng cô lại ngủ rất say…trong vòng tay Tần Trí Thành, suốt cả đêm không tỉnh giấc.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, mở mắt ra, gương mặt nghiêng tuấn tú của Tần Trí Thành ở bên cạnh cô.
Trong cơn mơ màng, có chút cảm giác không thật.
Cô từ từ đưa tay chạm vào mặt Tần Trí Thành.
Tần Trí Thành vẫn còn nhắm mắt, lại nắm lấy bàn tay cô đang áp vào má mình.
Diệp Tuyền ngẩn người, lúc này mới biết anh đã tỉnh: “Tỉnh từ lúc nào vậy?”
“Rất sớm.” Tần Trí Thành nhắm mắt: “Chạy bộ buổi sáng xong, thấy em vẫn ngủ, không nỡ đánh thức nên quay lại ngủ cùng em thêm lúc nữa.”
Diệp Tuyền ngáp một cái: “Mấy giờ rồi.”
“Bảy giờ.”
Nên dậy rồi.
Nhưng Diệp Tuyền hơi không muốn dậy, trong chăn ấm áp lại thoải mái, người bên cạnh tuy đã thay quần áo thường ngày nhưng nhiệt độ cơ thể vẫn còn nóng, giống như một cái lò sưởi, căn bản không nỡ động đậy một chút nào.
Thế là cô lí nhí khẽ nói: “Vậy cho em thêm mười phút nữa, em ngủ một lát.”
Một tiếng cười rất khẽ, Tần Trí Thành hình như nói gì đó nhưng Diệp Tuyền không nghe kỹ. Qua một lúc, cảm thấy người lại bị lay động, mí mắt cô căn bản không nhấc lên nổi, năn nỉ: “Cho em thêm năm phút nữa… thật sự rất buồn ngủ.”
Hơi thở bên môi rất nhẹ, rôi anh hôn lên.
Hai tay Tần Trí Thành luồn qua eo thon của cô, ôm cô vào lòng.
Diệp Tuyền khựng lại, đẩy anh: “…Em còn chưa rửa mặt.”
Tần Trí Thành như không nghe thấy, tiếp tục hôn cô. Bị hôn đến mức không còn cách nào khác, Diệp Tuyền đành phải mở mắt ra, vô cùng bất đắc dĩ: “Tỉnh rồi tỉnh rồi… Em tỉnh rồi.”
“Nếu buồn ngủ thì lát nữa lên xe dựa vào người anh ngủ bù.” Tần Trí Thành lại khẽ hôn lên khóe môi cô: “Em mà không dậy nữa, tên nhóc Bồi Bồi kia sắp vào rồi đấy.”
Mơ hồ nghe xong cả câu này, Diệp Tuyền sững người, đầu óc lập tức tỉnh táo.
“…Bồi Bồi đến rồi à?”
“Ừm, thằng bé và bà Chu đang ở phòng khách đợi em.”
Bình luận cho "Chương 89"
BÌNH LUẬN