“Di Trân,” Cung Tịch Văn thở dài: “Thực ra chuyện mười vạn đó, em đã cảm ơn nhầm người rồi.”
Trên mặt Quách Di Trân hiện lên một chút kinh ngạc.
Cung Tịch Văn tiếp tục nói: “Vào thời điểm đó năm ngoái, nếu Cung Tịch Chiếu từ chối học lại anh thật sự không có cách nào. May mắn là nó gặp được em. Chính vì để anh chịu móc ra mười vạn nó mới chịu học lại.”
Quách Di Trân chợt nhớ lại ngày cô và Cung Tịch Chiếu mới gặp nhau. Ban ngày, cậu ngang tàng tỏ ra vô cùng phản đối việc học lại, nhưng tối hôm đó sau khi gặp Cung Tịch Văn lại đột nhiên thay đổi ý định. Ngày hôm đó xảy ra quá nhiều chuyện, thế giới cô chìm đắm bị một vòng xoáy đau buồn kiểm soát, khiến cô không còn sức lực để suy nghĩ kỹ, chỉ mơ hồ cho rằng có lẽ Cung Tịch Chiếu bị Cung Tịch Văn ép buộc.
Cô không ngờ sự thật lại như vậy.
Ngày hôm đó, nắng vàng rực rỡ, tàu cao tốc từ từ lăn bánh, chàng trai ngồi cạnh nhấc hành lý đặt lên giá phía trên rồi ngồi xuống, đặt ba lô lên đùi, lấy máy tính bảng ra.
Cô rất ít khi cố ý để ý đến người lạ nhưng ngày hôm đó thì khác.
Lúc đó cô đã buồn rầu rất lâu, chỉ là vẻ mặt vẫn giữ được sự bình thản. Sự gọn gàng, ung dung và lương thiện được sắp đặt trong cuộc đời cô đều vì sự khó khăn không xoay sở được tiền phẫu thuật cho mẹ mà bị đảo lộn, thậm chí lật đổ, cô một mình đi đến một cuộc hẹn đầy nguy hiểm, cô đoán rất có thể sẽ tay trắng trở về nên mới để ý đến chàng trai xa lạ bên cạnh.
Một chàng trai trông có vẻ xuất thân giàu có.
Thấy Quách Di Trân sững người, Cung Tịch Văn khẽ cười: “Còn nữa, anh biết thằng nhóc này thích em nên lợi dụng tình cảm của nó đối với em, nói với nó nếu không thi đỗ đại học, anh sẽ bắt em trả lại mười vạn cả gốc lẫn lãi cho anh, nó rất cố gắng. Thực ra, nếu nó không thi đỗ đại học anh đã phải tính đến chuyện đưa nó ra nước ngoài, chi phí chắc chắn sẽ cao hơn mười vạn này rất nhiều, nên, Di Trân à, em đừng có gánh nặng tâm lý, mười vạn này đối với anh rất đáng giá.”
Quách Di Trân như bị ánh mắt thấu hiểu của Cung Tịch Văn đẩy một cái, tim đập nhanh đột ngột nhưng cô vẫn giữ được sự ổn định trên mặt: “Dù sao đi nữa, anh Tịch Văn, anh cứ nhận tiền trước đi, ngay cả khi bỏ qua nguyên nhân Cung Tịch Chiếu, chúng ta quen nhau lâu như vậy, tang lễ của mẹ em anh cũng đã giúp em rất nhiều.”
“Thôi được rồi.” Cung Tịch Văn cười khổ không khăng khăng nữa: “Em kiên trì thật đấy, vậy anh nhận trước, sau này anh nhất định sẽ trả lại cho em.”
Quách Di Trân đáp một tiếng: “Vâng.”
“Nhưng mà,” Cung Tịch Văn liếc nhìn vị trí cửa phòng: “Chuyện này, em giúp anh giữ bí mật trước, anh không muốn Cung Tịch Chiếu biết.”
Quách Di Trân hiểu sự cân nhắc của anh: “Ừm, biết rồi, anh Tịch Văn, anh yên tâm.”
Hai người không ở lại phòng sách quá lâu, một nam một nữ, Cung Tịch Văn lo Cung Tịch Chiếu nghĩ nhiều.
Cửa phòng sách được mở ra, Quách Di Trân ra ngoài trước, cô nhìn đồng hồ, giờ này đến lớp học thêm là vừa kịp, nếu muộn hơn một chút có lẽ sẽ bị trễ.
May mà tiến triển hôm nay khá thuận lợi.
Cô vừa đi được vài bước, Cung Tịch Chiếu không biết từ đâu xông ra đứng trước mặt cô, vẻ mặt có chút gấp gáp: “Di Trân, bây giờ có thể nói cho tôi biết, cô tìm anh trai tôi để làm gì rồi chứ?”
Vẻ mặt Cung Tịch Chiếu nghiêm túc và chân thành chưa từng có.
Cô đột nhiên nhớ lại ngày hai người ngồi sóng vai giữa một khoảng đất đầy lá rụng, lời cô đã hứa với cậu. Nhưng…cô đã hứa với Cung Tịch Văn tạm thời giấu Cung Tịch Chiếu.
“Xin lỗi.” Cô có chút xấu hổ, khó xử, nhưng vẫn chọn cách giúp Cung Tịch Văn giữ bí mật.
Những chuyện Cung Tịch Văn vừa nói với cô không ít, khiến cô có một nhận thức hoàn toàn mới về Cung Tịch Chiếu trước mặt, nhận thức này ngược dòng về ngày đầu tiên hai người mới quen, thì ra có một hạt mầm đã nảy nở vào lúc đó.
Cô là người rất rõ ràng về cảm xúc của mình, chỉ là thường xuyên bỏ qua những cảm xúc không mấy quan trọng, quay sang làm những việc có ý nghĩa thực tế hơn. Nhưng thời gian này cô ngày càng nhận ra rõ rệt, có một luồng tình cảm ngày càng mãnh liệt thường xuyên lóe lên trong cuộc sống của cô, khiến cô khi làm việc, khi đọc sách, khi giải bài…đều không thể bỏ qua.
Tình cảm không phải là sự tính toán lý trí mà là sự quan tâm cảm tính. Rất nhiều khoảnh khắc ở bên cậu, ngay cả khi không tạo ra giá trị thực tế nhưng cô cũng không còn cho rằng đó là sự lãng phí thời gian đơn thuần nữa.
Cung Tịch Chiếu không trách cô, chỉ có chút lo lắng: “Thôi, tôi tự đi hỏi anh ấy.” Nói xong, cậu quay người định đi về phía phòng sách.
“Tịch Chiếu.” Cô đột nhiên đưa tay ra nắm lấy vạt áo cậu.
Cung Tịch Chiếu cảm nhận được động tác của cô, quay người lại, quả quyết nói: “Di Trân, Cung Tịch Văn là anh trai tôi, nếu anh ấy thật sự xảy ra chuyện gì, tôi không có lý do gì để khoanh tay đứng nhìn.”
Kết nối một loạt những diễn biến bất thường lại với nhau, Cung Tịch Chiếu không thể không nghĩ nhiều.
“Tôi không cản cậu đi tìm anh ấy.” Cô cũng không cản được: “Tôi muốn nói với cậu một chuyện.”
Cung Tịch Chiếu đứng yên, sự lo lắng trong mắt dịu đi một chút: “Cô nói đi.”
Cậu tưởng cô sẽ thẳng thắn nói về cuộc đối thoại vừa rồi của hai người trước khi cậu đích thân hỏi Cung Tịch Văn.
Điều cậu không ngờ là, cậu đột nhiên nhìn thấy trên mặt Quách Di Trân vẻ mặt xen lẫn sự né tránh, ý cười và chút khó xử.
Sau đó cậu nghe thấy cô nói với giọng rất nhỏ: “Tôi phát hiện, gần đây hình như tôi…ngày càng để ý đến cậu hơn.”
Lại là một câu nói không có ý nghĩa thực tế gì.
Trong khoảnh khắc rối loạn, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, ánh mắt chuyển lại về phía mặt cậu, sau vài giây ngắn ngủi nhìn nhau, cô vội vàng nói: “Chỗ làm thêm của tôi sắp không kịp rồi, tôi đi trước đây.”
Cung Tịch Chiếu nhìn theo bóng lưng cô vội vã rời đi.
Cậu đột nhiên cảm thấy một cảm giác trống rỗng như đang đi trên mây, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống mất trọng lượng, tỉnh dậy từ giấc mơ này.
Phía sau vang lên tiếng cửa mở, Cung Tịch Chiếu như bị đánh thức, nhưng vẫn ở trong cùng một khung cảnh, cậu quay đầu lại, nhìn thấy Cung Tịch Văn đang xách chiếc túi vải Quách Di Trân mang đến.
Cung Tịch Văn thấy cậu ngơ ngác đứng ở cửa, nghi hoặc hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Ánh mắt Cung Tịch Văn dừng lại trên chiếc túi vải đó: “Di Trân mang gì cho anh vậy?”
“Không có gì.” Cung Tịch Văn bình tĩnh đi về phía cầu thang.
Cung Tịch Chiếu theo sau lưng anh, giả vờ như không còn để ý đến chiếc túi đó nữa: “Anh có biết vừa rồi Di Trân ra ngoài đã nói gì với em không?”
Cung Tịch Văn nhớ lại dáng vẻ ban nãy của cậu, không khỏi bật cười: “Không phải là tỏ tình với em đấy chứ?”
Cung Tịch Chiếu cong khóe miệng: “Cô ấy nói với em…”
Nhân lúc Cung Tịch Văn tập trung vào những lời tiếp theo của cậu, Cung Tịch Chiếu đưa tay ra giật lấy chiếc túi vải trên tay Cung Tịch Văn; Cung Tịch Văn phản ứng lại vào giây cuối cùng.
Hai anh em tranh giành nửa ngày, không ai chịu buông tay. Cung Tịch Chiếu làm một động tác giả ngả người ra sau, khi Cung Tịch Văn nhíu mày nói “Cẩn thận”, cậu giật được chiếc túi vải vào lòng, nhảy xuống bậc thềm, trên mặt đất bằng phẳng mở túi ra xem, đột nhiên nhíu mày.
Cung Tịch Văn bất lực khoanh tay trước ngực: “Cô ấy rốt cuộc đã nói gì?”
Cung Tịch Chiếu lấy một tờ tiền từ trong đó ra, giọng điệu nghiêm nghị hỏi: “Tại sao Di Trân lại đưa tiền cho anh?”
Cung Tịch Văn nhăn mũi, ngẩng cao đầu, thản nhiên nói: “Cô ấy thấy làm gia sư thu mười vạn là quá nhiều, muốn trả lại một phần cho anh.”
Cung Tịch Chiếu ném tờ tiền lại vào túi vải, ném chiếc túi vải cho anh rồi lấy điện thoại ra tìm kiếm tên doanh nghiệp của Cung Tịch Văn.
Cậu đã từng thực tập ở đó vài ngày, vẫn còn nhớ.
Cung Tịch Văn bắt lấy chiếc túi vải cậu ném đến.
Mười phút sau, Cung Tịch Chiếu đã tìm được tin tức liên quan, dựa vào bức tường trắng trong phòng Cung Tịch Văn, trịnh trọng nhìn Cung Tịch Văn: “Bây giờ anh định làm gì?”
Cung Tịch Văn ngồi trên chiếc ghế sofa đơn mềm mại, vắt chéo chân, thờ ơ nhún vai: “Còn có thể làm gì? Tu hành chưa đủ thì tiếp tục tu hành, đứng dậy làm lại từ đầu, đời này còn dài như vậy, không muộn.”
Mặc dù công ty còn lại 20% nhân viên nhưng những người này không phải là không muốn đi mà là Giang Phúc Sinh không muốn dẫn họ đi. Trong số họ, một phần đã tìm đường khác, còn một phần thì muốn quan sát thêm, xem Cung Tịch Văn làm thế nào để lật ngược tình thế.
Tuy nhiên, Cung Tịch Văn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện “phản công”, “trả thù”, ngay từ đầu anh ta đã quyết định sẽ khắc phục từng lỗ hổng, ổn định các dự án còn lại, thu hồi vốn, xoa dịu ảnh hưởng và mở rộng các cơ hội khác
Việc gì phải lãng phí thời gian dây dưa với quá khứ? Giấy trắng, con dấu đỏ, là anh sơ suất tin nhầm người, quả thực là trách nhiệm của anh.
Anh từng vô tình nghe thấy nhân viên bàn tán: “Trời ơi, sao Tổng giám đốc Cung lại có thể phạm phải sai lầm này?”, anh chỉ tự giễu cười.
Anh không phải là bất khả chiến bại, là người thì ai cũng có thể phạm sai lầm, nhưng không phải ai cũng có thể như anh, đứng dậy tại chỗ tiếp tục đi tiếp.
Cung Tịch Chiếu quay lại phòng, một lúc sau, cầm vài chiếc thẻ ngân hàng quay lại đưa cho anh: “Trong này của em có tiền, đều là anh đưa trước đây.”
Cung Tịch Văn liếc nhìn những chiếc thẻ trên tay cậu, khóe mắt khẽ động: “Không cần, đây đều là của em.”
Cung Tịch Chiếu khăng khăng: “Sao em có thể có khả năng kiếm được số tiền này? Anh mau lấy đi để ứng phó.”
Cung Tịch Văn hàng năm đều dùng tiền mặt gửi vào những chiếc thẻ đứng tên Cung Tịch Chiếu này, nhưng tiền tiêu vặt trên tay Cung Tịch Chiếu vẫn luôn đủ dùng, chưa bao giờ động đến những chiếc thẻ này, vì vậy bên trong cụ thể có bao nhiêu tiền cậu không rõ.
Cung Tịch Văn đổi chân vắt chéo, lắc đầu: “Không cần, em mang về cất kỹ đi.”
Cung Tịch Chiếu có chút không kiên nhẫn: “Đến lúc này rồi, anh có thể đừng cố chấp nữa được không? Chủ nợ có thể đợi đến khi các dự án trong tay anh đều thu hồi vốn được không? Nếu anh bị kiện, chúng ta có khi ngay cả chỗ ở cũng không còn.”
Cung Tịch Chiếu không phải sợ không có chỗ ở, cậu chỉ muốn dùng lời nói để kích động Cung Tịch Văn.
Không ngờ, Cung Tịch Văn cười khẽ: “Không đâu, Cung Tịch Chiếu, số tiền này, căn nhà này đều là của em, không liên quan gì đến anh cả.”
Cung Tịch Chiếu nhíu mày: “Ý gì?”
Cung Tịch Văn ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt lóe lên một tia ranh mãnh: “Tất cả nhà cửa và tiền bạc đứng tên em, đều là của em, về mặt nguồn gốc anh đã nhờ người chuyên môn xử lý rồi, sẽ không có bất kỳ liên hệ nào với anh. Còn nữa, nếu anh thật sự đến bước đó, em cứ coi như quan hệ với anh không tốt, không nhận người anh trai này, kết hôn với Di Trân rồi sống tốt.”
Cung Tịch Chiếu hiểu ý anh ta.
Có lẽ từ khi Cung Tịch Văn tiết kiệm được khoản tiền đầu tiên đã có ý thức phân chia tài sản của hai người, mục đích là khi anh – người đang chìm nổi trên thương trường – gặp phải khủng hoảng tài chính, có thể bảo toàn cho em trai mình tiếp tục hưởng thụ cuộc sống giàu có mà không bị ảnh hưởng.
“Em không chấp nhận.” Sau khi Cung Tịch Chiếu phản ứng lại, gần như không chút suy nghĩ nói: “Số tiền này em sẽ chuyển lại vào thẻ của anh.”
Cung Tịch Văn không ngồi yên được nữa, đứng dậy tức giận trừng mắt nhìn cậu: “Em điên rồi à? Lúc này mà muốn có liên hệ tài chính với anh sao?”
“Anh,” đáy mắt Cung Tịch Chiếu vô cùng bình tĩnh: “Chúng ta hoặc là cùng nhau bị chỉ trích, hoặc là cùng nhau đường đường chính chính sống tiếp trên đời này.”
Bình luận cho "Chương 32"
BÌNH LUẬN