Khu vực ô nhiễm khác hoàn toàn với bãi rác nơi cô sống lâu nay. Ở đây là những công trình lớn từ trăm năm trước, những tòa nhà cao tầng ngày xưa giờ chỉ còn là những bức tường đổ nát, bụi dày phủ kín, lờ mờ còn nhìn thấy biển hiệu cửa hàng và cột đèn đường.
Ánh sáng xuyên qua lớp mây dày trở nên xám xịt và u ám.
Mặt đường nhựa nứt toác như mạng nhện, vết máu đã khô lại, những mảng thịt lớn vương vãi khắp nơi đã bắt đầu thối rữa, mùi hôi thối không tan đi được khiến người ta buồn nôn.
“Tất cả cùng hành động, đừng tách ra.” – Tổ trưởng Cao nói với cô rồi ném cho cô vài cái túi dày có in biểu tượng “Nguy cơ sinh hóa” và một cái kẹp kim loại.
Lâm Chiếu Nguyệt thấy các tổ viên khác cầm túi và kẹp rồi bắt đầu nhặt những mảng thịt thối trên đất bỏ vào túi.
Giống hệt như lúc cô nhặt rác ở bãi rác, chỉ khác là khi đó cô phải tìm từng món có giá trị, còn ở đây, thịt thối đầy rẫy khắp nơi.
Tổ trưởng Cao không muốn cô chết quá sớm, bèn dặn thêm một câu:
“Nếu nghe thấy tiếng chim kêu thì chạy ngay ra ngoài khu vực ô nhiễm, chúng không dám đuổi ra khỏi vùng này.”
Lâm Chiếu Nguyệt chưa hiểu “tiếng chim kêu” là ý gì nhưng Tổ trưởng Cao cũng không có ý định giải thích thêm, nói xong thì tiếp tục nhặt thịt dưới đất.
Mỗi người phải nhét đầy năm túi dày thì công việc hôm nay mới xem như hoàn thành.
Những tổ viên hoàn thành trước sẽ rời khỏi khu ô nhiễm, đến xe địa hình bên ngoài chờ.
Tóm lại, khu vực ô nhiễm rất nguy hiểm, nhưng một khi rời khỏi đó thì vẫn còn đường sống.
Lâm Chiếu Nguyệt cũng bắt đầu dọn dẹp các mảnh thịt.
Những khối thịt lớn như thể bị một loại vũ khí hạng nặng nào đó đánh nổ tung, không thể phân biệt nổi hình dạng ban đầu, chỉ có thể dựa vào đầu sọ để nhận ra đó là loại dị thú nào.
Cô thấy một cái đầu thỏ bị lột da, mặt mũi dữ tợn, hai mắt lồi ra ngoài, con ngươi đã mất ánh sáng, chỉ còn màu xám xịt, có dòi lúc thì bò ra, lúc thì chui vào…
Đầu con thỏ đó to hơn đầu chuột biến dị cô từng bẫy được, thật khó tưởng tượng khi nó còn sống sẽ trông khủng khiếp đến mức nào.
Lâm Chiếu Nguyệt cố chịu đựng mùi hôi thối, cho đầu thỏ vào túi.
Kỳ lạ là những mảng thịt bỏ vào túi dày thì mùi liền bị cách ly hoàn toàn, đủ thấy loại túi này rất đặc biệt, có thể ngăn mùi, tránh bị dị thú có khứu giác nhạy bén phát hiện.
Trong lòng Lâm Chiếu Nguyệt nảy sinh một chút tham lam.
Nếu cô có một cái túi như thế thì khi bắt chuột ban đêm có thể mang cả con về nhà, không cần vì mùi mà sợ thu hút dị thú khác rồi phải bỏ đi phần lớn thịt, chỉ cắt một ít như trước.
Nhưng mỗi cái túi đều có số hiệu, thiếu một cái là Tổ trưởng Cao sẽ biết ngay, ít nhất hiện tại cô không thể trộm.
Lâm Chiếu Nguyệt tập trung cao độ, vừa nhanh chóng nhặt thịt vừa lướt mắt quan sát xung quanh, ánh mắt thỉnh thoảng dừng lại trên người các tổ viên khác.
Những người này rất cảnh giác, chỉ dám dọn ở rìa khu ô nhiễm, không ai dám vào sâu, kể cả Tổ trưởng Cao to lớn lực lưỡng cũng vậy.
Nếu Lâm Chiếu Nguyệt là một người mới bất cẩn, vì muốn để lại ấn tượng tốt với tổ trưởng trong ngày đầu có thể sẽ vô thức đi sâu vào trong và tách xa khỏi nhóm.
Nếu dị thú xuất hiện cô sẽ là người chết đầu tiên, mà sự hiện diện của cô có thể giúp những người kia và tổ trưởng giành được thời gian để chạy thoát.
Lâm Chiếu Nguyệt giữ một khoảng cách không quá xa cũng không quá gần với họ.
Nhưng đúng lúc đó con mèo đen trong túi cô bất ngờ giãy giụa chui đầu ra, kêu “meo” một tiếng với cô.
Không phải tiếng “meo” mềm mại thường ngày mà mang theo vẻ nghiêm trọng.
Lâm Chiếu Nguyệt lập tức lùi lại, xách túi, lặng lẽ rút khỏi khu vực ô nhiễm.
Ngay khi cô đến gần mép ngoài, trên đầu vang lên một tiếng kêu sắc bén.
“Kéc—”
Bầu trời vốn còn xám xịt bỗng nhiên thay đổi, bóng tối kéo đến. Lâm Chiếu Nguyệt ngẩng đầu liền thấy một con kền kền biến dị to bằng xe tải đang lượn vòng, đôi mắt sắc bén nhanh chóng phát hiện ra nhóm người rồi lao xuống như mũi tên.
Lâm Chiếu Nguyệt chạy nhanh nhất.
Kền kền biến dị cũng cực kỳ nhanh, như tia chớp lao qua, ngoạm lấy một tổ viên chưa kịp chạy, bay vọt lên cao.
Tiếng gào thét thảm thiết của tổ viên đó vang vọng giữa không trung.
Những người còn lại sắc mặt tái mét, đặc biệt là Tổ trưởng Cao – người gần nạn nhân nhất – chính mắt thấy đồng đội bị tha đi, chỉ cách cái chết một bước.
Tổ trưởng Cao chửi thề, tay run bần bật:
“Khốn kiếp!”
Những người khác cũng không khá hơn là bao.
Lâm Chiếu Nguyệt tranh thủ quan sát họ, trên mặt họ không hề có nỗi đau vì mất đồng đội, chỉ có hoảng loạn vì thoát chết trong gang tấc.
Ngay cả khi nghe thấy tiếng chim kêu họ cũng không trốn thoát được sự truy sát của dị thú.
Nếu chuyện này xảy ra lần nữa họ vẫn sẽ chết.
Tổ trưởng Cao nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, quả không hổ là kẻ già đời, lạnh giọng nói:
“Kền kền biến dị chỉ săn một lần. Chúng ta phải nhanh chóng hoàn thành công việc. Hậu quả của việc không hoàn thành chắc các người rõ hơn tôi.”
Anh ta dẫn đầu tiến vào khu ô nhiễm, tuy bước đi có hơi loạng choạng.
Các tổ viên khác không dám chậm trễ, lập tức đi theo.
Lâm Chiếu Nguyệt cúi xuống gần túi, nói cảm ơn với mèo đen rồi lại bước vào khu vực ô nhiễm.
Chính nhờ mèo đen phát hiện kền kền từ sớm nên Lâm Chiếu Nguyệt mới có thể nhanh chóng thoát ra ngoài.
Lâm Chiếu Nguyệt hiểu mình cần phải thận trọng hơn nữa.
Đây là lần đầu tiên cô trực tiếp đối mặt với dị thú trong khu vực ô nhiễm.
So với những con chuột bị cô đặt bẫy giết chết thì con kền kền vừa rồi rõ ràng đáng sợ hơn nhiều, có khả năng bay, tốc độ lao xuống cực nhanh, những con người như họ chẳng khác gì loài chuột cả.
Tuy nhiên, dù sao nó cũng là dị thú, dù có thông minh đến mấy vẫn bị bản năng ăn uống chi phối.
Phần công việc sau đó không gặp thêm dị thú nào nữa.
Cả nhóm thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, lấm lem bụi đất quay về.
Lâm Chiếu Nguyệt ngồi ở hàng ghế cuối cùng, nhận thấy có nhiều ánh mắt nhìn về phía mình.
“Con nhỏ mới đó mà lại không chết, còn lão Lưu thì chết trước nó, đúng là nực cười.”
“Hừ, nó may mắn được một lần, thử xem nó có may mắn được lần hai không?”
Các tổ viên ngồi phía trước không hề kiêng dè mà bàn tán về cô.
Lâm Chiếu Nguyệt nhắm mắt nghỉ ngơi, giả vờ không nghe thấy.
Chỉ còn hai ngày nữa, là cô vượt qua kỳ thử việc.
Con mèo đen trong túi đang nhẹ nhàng cắn ngón tay cô.
Bình luận cho "Chương 106"
BÌNH LUẬN