Tạ Kỳ Diên đi công tác trong ngày rồi về, Hoắc Dương cầm laptop theo sau báo cáo tiến độ công việc, sau khi vào văn phòng tổng giám đốc liền nhanh chóng bàn giao công việc cho Dư Phi.
Một người cầm cặp tài liệu lên đứng bên trái Tạ Kỳ Diên để anh ký, một người đóng laptop lại quay đầu lui ra.
Họ phối hợp ăn ý, một thư ký, một trợ lý đặc biệt, lần lượt là cánh tay phải và trái của Tạ Kỳ Diên, cũng là bạn làm việc ăn ý nhất của nhau.
“Dữ liệu mới nhất của dự án hợp tác với Khương thị đã được tải lên máy tính của anh, theo xu hướng phát triển này, sẽ giúp ích rất lớn cho việc Tạ thị tiến quân vào ngành điện ảnh, ngoài ra, vấn đề bên Tinh Diệu về cơ bản đã không còn gì đáng lo ngại, ngoại trừ…”
Bước chân Tạ Kỳ Diên không dừng lại nhưng lại liếc nhìn Dư Phi.
Dư Phi bị ánh mắt này nhìn đến phát hoảng.
“Ngoại trừ gì?” Giọng Tạ Kỳ Diên hơi trầm.
Dư Phi khẽ ho một tiếng: “Ngoại trừ cô Hạ vẫn vững như bàn thạch, những chuyện khác đều không thành vấn đề.”
Cửa văn phòng tổng giám đốc có khóa điện tử, Dư Phi nhanh chân hơn một bước tiến lên quẹt thẻ cảm ứng, bước chân Tạ Kỳ Diên dừng lại, cửa mở, nhưng người vẫn đứng yên không động.
Không biết đang suy nghĩ gì, một lúc sau, ánh mắt anh nhìn Dư Phi có thêm vài phần chế giễu: “Còn có chuyện gì mà trợ lý Dư như cậu không làm được sao?”
Dư Phi: “…”
Anh ta chưa bao giờ nói mình là siêu nhân.
Nhưng trâu ngựa thì phải cống hiến hết mình, tỏa sáng rực rỡ trên cương vị của mình.
“Cô Hạ bảo anh đích thân qua nói chuyện với cô ấy.” Dư Phi lòng lạnh ngắt truyền đạt lại lời.
“Mặt mũi cô ta lớn đến thế à?” Tạ Kỳ Diên vừa xuống máy bay, lúc này vừa về đã phải xử lý không ngừng nghỉ các tài liệu trong email.
Dư Phi tiếp lời: “Mặt mũi trông không lớn, chỉ là hơi tái nhợt, có vẻ ốm yếu.”
Tạ Kỳ Diên ngẩng đầu.
Không khí im lặng vài giây.
Như bị đóng băng.
Dư Phi: “…”
“Tôi hỏi cậu cô ấy thế nào à?” Vẻ mặt của Tạ Kỳ Diên xưa nay đều thể hiện rất rõ ràng, môi mỏng mấp máy, như thể giây sau sẽ thốt ra ba chữ “thưởng bị hủy” đầy sát thương.
Dư Phi cúi đầu, lẩm bẩm: “Không phải anh bảo tôi đi thị sát Tinh Diệu tiện thể xem cô ấy thế nào sao…”
Dự án Tinh Diệu về cơ bản không có gì đáng thị sát, nhưng Tạ Kỳ Diên không chỉ giao cho anh ta đích thân đi, mà còn cố tình nhắc đến Hạ Vãn Chi, ý không phải là bảo anh ta đi xem cô ấy một cái rồi về báo tin sao?
Làm tổng giám đốc thật tốt, lúc nào cũng có thể lật mặt không nhận người.
“Nói gì? Lớn tiếng lên.” Ánh mắt Tạ Kỳ Diên u ám, giọng nói không lớn, thậm chí không chút gợn sóng.
Dư Phi lại thấy tim mình run lên, ho khan một tiếng: “Tôi nghe ngóng được, cô Hạ tối nay muốn hủy hôn.”
Động tác trên tay Tạ Kỳ Diên lập tức dừng lại: “Cậu nói gì?”
Dư Phi lặp lại: “Cô Hạ muốn hủy hôn, người sắp trở thành em dâu họ anh, bay mất rồi.”
Tạ Kỳ Diên: “…”
Một lúc lâu sau Tạ Kỳ Diên hừ lạnh: “Liên quan gì đến tôi?”
Dư Phi không nói nên lời, lấy cớ ra ngoài, đổi Hoắc Dương vào hầu hạ anh.
Anh ta thật sự không hầu hạ nổi người này thêm phút nào nữa..
Tối nay, biệt thự nhà họ Chu hiếm khi tụ họp đủ bốn người.
“Anh không đồng ý.” Chu Dục nhìn Hạ Vãn Chi đang bình thản ngồi một bên ghế sofa, giọng điệu kích động.
Hạ Vãn Chi không để ý đến anh ta mà chuyển ánh mắt sang bố mẹ Chu Dục.
Bố Chu Dục rõ ràng không ngờ chuyện hủy hôn lại đến nhanh như vậy, cảm thấy có lỗi với nhà họ Hạ, vẻ mặt lập tức nặng nề.
Ngược lại mẹ Chu Dục trong lòng thầm vui mừng.
Hạ Vãn Chi biết mẹ Chu Dục đang chờ đợi khoảnh khắc này.
“Hai tháng qua rất cảm ơn sự chăm sóc của hai bác, nhưng tình hình nhà họ Hạ của cháu hai bác cũng thấy rồi, hôn nhân trước nay đều coi trọng môn đăng hộ đối, nhà họ Chu bây giờ cháu không với tới nổi.” Hạ Vãn Chi nắm chặt tay, cuối cùng vẫn chọn cách giữ lại cho Chu Dục một chút thể diện cuối cùng.
Cô có rất nhiều chuyện phải giải quyết, chỉ hy vọng chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, cùng Chu Dục chia tay trong hòa bình.
Bố Chu Dục nghe vậy liền ngồi không yên: “Cháu nói gì vậy…”
“Theo lý mà nói, hôn ước này đáng lẽ phải hủy từ lâu rồi, chỉ là bố mẹ cháu bây giờ đang ở nước ngoài, không thể đích thân về nói rõ với hai bác, nếu đã như vậy thì để cháu đích thân đến hủy.” Hạ Vãn Chi cụp mắt xuống, mở tờ hôn thư vẫn luôn giữ bên mình ra, trước mặt ba người nhà họ Chu dùng bút gạch bỏ tên cô và Chu Dục.
Bố mẹ Chu Dục tất nhiên sẽ không ngăn cản.
Chu Dục nắm chặt tay, sau khi nhận ra Hạ Vãn Chi không hề nói toạc ra chuyện anh ta đã làm có lỗi với cô liền mất hết dũng khí để nói.
Cô nói chia tay trong hòa bình là ý này.
Hôn thư là bản giấy, Hạ Vãn Chi nhìn hai nét mực đậm mình vừa thêm vào, lòng trăm mối ngổn ngang.
Bất lực, cảm khái, cũng có sự giải thoát.
Như thể cảm thấy chưa đủ, cô đặt bút xuống, “xoẹt” một tiếng, xé hôn thư làm đôi.
“Hạ Vãn Chi!” Đồng tử Chu Dục hơi co lại, nỗi đau từ tim lan đến não, anh ta nghẹn ngào, “Em thật sự không chút lưu luyến tình cảm của chúng ta…”
“Em không phải là người phù hợp với anh, sau này…” Hạ Vãn Chi ngừng lại, khẽ cười một tiếng, “Anh thích ai thì đi tìm người đó.”
Cô buông tay rồi.
Buông tay để anh ta làm một người đàn ông.
Buông tay để anh ta mặc sức giải tỏa ham muốn của một người đàn ông.
Từ nay không còn liên quan gì đến cô nữa.
Đêm nay định sẵn là một đêm không ngủ.
Trong tình huống này, Hạ Vãn Chi không chọn ở lại nhà họ Chu qua đêm, tối muộn bắt taxi đến tiệm của Vân Lệ giúp đỡ, cùng cô ấy bán hàng đến tận khuya mới đóng cửa.
“Ổn không?” Vân Lệ thấy cô cứ im lặng, dùng hoa sao và cúc họa mi tết một vòng hoa đội lên đầu cô, “Độc thân rồi, vui lên đi.”
Hạ Vãn Chi dựa vào lưng ghế, tư thế hoàn toàn thả lỏng: “Thực ra sau khi chuyển đến nhà họ Chu tớ đã nhận ra hôn sự này không thể tiếp tục được nữa nhưng chưa bao giờ nghĩ đến kết cục như thế này.”
Nực cười thật, Chu Dục lại làm ra chuyện như vậy.
“Đàn ông không có ai tốt cả.” Vân Lệ dọn dẹp hoa cỏ thừa trên bàn, cho cô một lời khuyên, “Tự do là trên hết, vui vẻ là vạn tuế, đừng bao giờ để đàn ông trói buộc tâm hồn của cậu.”
Hạ Vãn Chi mím môi, một lúc lâu sau, mỉm cười nhàn nhạt: “Biết rồi, chị gái tốt của tôi.”
“Được rồi, vậy vấn đề là, cậu ở đâu?” Vân Lệ vỗ tay một cái, đưa ra một câu hỏi rất nghiêm túc.
Chỗ Vân Lệ chắc chắn không đến được, dù sao cũng có một bà mẹ Vân ghét hào môn ở đó.
“Ở khách sạn tạm một đêm vậy.” Dự định gần nhất của Hạ Vãn Chi là dọn đồ ra khỏi nhà họ Chu, còn sau này ở đâu thì cô chưa nghĩ kỹ.
“Gọi cái anh gì đó nhà họ Tạ của cậu đến đón đi?” Vân Lệ cười đề nghị.
Hạ Vãn Chi đưa tay ra đẩy về phía trước: “Xin miễn.”
“Đừng vậy chứ, người ta đến rồi kìa.” Vân Lệ thu lại ánh mắt, nụ cười trên mặt càng thêm rõ rệt, đứng dậy đẩy ghế vào gầm bàn, vỗ vai Hạ Vãn Chi, ra hiệu cho cô nhìn về phía sau.
Bên kia đường, một chiếc Rolls-Royce bật đèn khẩn cấp đang đậu ven đường.
Người đàn ông ngồi ở ghế lái, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc đặt trên thành cửa sổ, đốm lửa nhỏ bị thổi đỏ rực, anh ta nhìn qua, gọng kính vàng che đi cảm xúc trong mắt, nhìn từ xa trông rất giống một kẻ lưu manh giả danh tri thức.
Lòng Hạ Vãn Chi khẽ giật thót.
Vân Lệ trêu chọc: “Vui đến phát ngốc rồi à?”
“Là phát ngốc thật đấy, tên tư bản đó đích thân đến đây bóc lột tớ rồi.” Hạ Vãn Chi vừa thu dọn đồ đạc vừa định chuồn đi.
Đang chuẩn bị chạy thì một giọng nói trong trẻo của một bé gái vang vọng từ bên kia đường: “Chị Hoàn Tử! Bọn em đến đón chị về nhà!”
Bước chân Hạ Vãn Chi khựng lại, đôi mắt to tròn đầy vẻ nghi hoặc.
Làm gì vậy?
Hơi giống như kiểu…hai bố con đến đón mẹ về nhà.
Bình luận cho "Chương 20"
BÌNH LUẬN