Tin tức nóng hổi về việc tiểu thư nhà họ Hạ nuôi trai bao và bị hủy hôn vừa lắng xuống chưa được bao lâu, chỉ mới vài ngày, tin tức nhà họ Hạ trả hết tám trăm triệu tiền nợ nhanh chóng lên top tìm kiếm.
Giấy chứng nhận trả nợ có dấu của tòa án cứ thế lan truyền chóng mặt trên mạng.
Tin tức này đến quá đột ngột, người còn sốc hơn cả cư dân mạng chính là đám thiếu gia tiểu thư nhà giàu từng nói xấu nhà họ Hạ.
“Mẹ, làm sao bây giờ…” Chu Dục không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào đầu đề báo, vừa nghĩ đến bố mẹ Hạ Vãn Chi đã từ nước ngoài về liền mất bình tĩnh.
Họ nhất định sẽ tìm anh ta tính sổ.
Nhất định…
Mẹ Chu Dục lúc này cũng lo lắng đứng ngồi không yên, nhớ lại thái độ của mình đối với Hạ Vãn Chi ba tháng qua liền hối hận vô cùng.
“Tám trăm triệu không phải là số tiền nhỏ, Hạ Vĩnh Thanh với Rose làm sao có thể trong vòng ba tháng mà lấy ra được nhiều tiền như vậy…”
Ván cờ này của nhà họ Hạ…lật ngược tình thế quá nhanh.
Bố Chu Dục vẻ mặt bình thản như không, đã nghĩ sẵn nếu Hạ Vĩnh Thanh đến cửa tính sổ, ông chỉ có thể gánh chịu lỗi lầm này.
Tình nghĩa anh em hai mươi mấy năm của ông và Hạ Vĩnh Thanh từ lâu đã không còn nữa khi ông dung túng cho vợ con bạc đãi Hạ Vãn Chi.
Có người buồn thì có người vui, quỹ riêng của Hạ Vãn Chi được giải phóng, vui đến mức gặm hai cái đùi gà rán giòn.
Vì ông Hạ và bà Rose về nước, ông Tạ đặc biệt tổ chức tiệc đón gió cho hai người, đồng thời cũng chúc mừng nhà họ Hạ cuối cùng cũng không còn nợ nần.
Khi hỏi hai vợ chồng có dự định gì, bà Rose thẳng thắn cười nói: “Chúng tôi đã quyết định di cư rồi, chuẩn bị tiếp quản doanh nghiệp dưới tên ông ngoại Hoàn Tử, chính thức định cư ở Anh.”
“Gì cơ?” Hạ Vãn Chi ngẩng đầu lên khỏi bát, tin tức này quá đột ngột, cô kinh ngạc đến mức còn đang cắn một miếng thịt, vẻ mặt như đông cứng lại nhìn bà Rose.
Tin tức này khiến tất cả những người có mặt đều sững sờ vài giây mới phản ứng lại.
Một là vì họ muốn di cư định cư ở Anh.
Hai là vì trước đây chưa từng nghe nói ông ngoại của Hạ Vãn Chi là doanh nhân, thậm chí còn có một doanh nghiệp gia đình.
Như vậy, việc nhà họ Hạ đột nhiên trả hết tám trăm triệu tiền nợ xem ra là do vị ông cụ này ra tay.
Dễ dàng lấy ra tám trăm triệu, tuyệt đối không phải là nhân vật nhỏ.
Rose vốn sống tùy hứng, người lại khiêm tốn dễ gần, không ai ngờ được gia thế của bà lại mạnh đến vậy.
“Khi nào đi?” Giọng ông cụ có chút lưu luyến.
Sự việc đã đến nước này, không thể thay đổi được gì.
Dù sao đây cũng là chuyện nhà của nhà họ Hạ.
Hạ Vĩnh Thanh nói: “Chỉ hai ngày nữa thôi.”
Hạ Vãn Chi vừa định nói nhưng nghĩ đến ở đây còn có cả nhà họ Tạ, thế là đàn im lặng. Đợi đến khi tiệc kết thúc, lúc ngồi xe về Lan Đình Biệt Viện mới hùng hổ chất vấn trên xe: “Chuyện di cư là thật à, sao hai người không bàn bạc với con?”
Rose vừa uống rượu xong, lúc này buồn ngủ, lại có lẽ sớm đã đoán được phản ứng hiện tại của Hạ Vãn Chi nên cố tình không nói.
“Bảo bối của mẹ ơi, nhà họ Hạ phá sản người vui nhất chính là ông ngoại con đấy, ông ấy ngày nào cũng mong mẹ và bố con về Anh tiếp quản doanh nghiệp gia đình. Bây giờ như vậy, con nghĩ xem với tính tình của ông ngoại con, mẹ và bố con có lựa chọn nào khác không?”
Bà Rose.
Rose Becker.
Người thừa kế duy nhất của gia tộc Becker.
Cũng là đứa con duy nhất của Richard Becker.
Richard là bố của Rose, cũng là ông ngoại đã đóng băng quỹ riêng của Hạ Vãn Chi.
Hạ Vãn Chi không biết gia tộc của mẹ mình giàu có đến mức nào nhưng cô biết, trên vai bà Rose luôn gánh vác một trách nhiệm.
Hai mươi mấy năm trước, bà Rose theo đuổi tự do phóng khoáng và tình yêu, cùng chồng và con gái ở lại Bắc Thành. Hai mươi mấy năm trôi qua, cùng với tuổi tác của ông cụ ngày càng lớn, bà không thể không quay về gánh vác trách nhiệm của mình.
Nhà họ Hạ phá sản là một cơ hội.
Là khởi đầu cho việc Hạ Vĩnh Thanh quyết định những năm tháng sau này sẽ cùng bà Rose gánh vác trách nhiệm gia tộc.
Họ muốn di cư, muốn định cư ở Anh, đồng nghĩa với việc Hạ Vãn Chi cũng phải đưa ra lựa chọn.
Ba tháng trước họ đã bàn bạc với Hạ Vãn Chi rồi.
Cô vì Chu Dục mà chọn Bắc Thành.
Nhưng lần này, không còn là bàn bạc mà là thông báo.
“Hôn ước đã hủy rồi, nỗi khổ tình yêu con cũng chịu rồi, lần này nên nghe lời ông ngoại con rồi chứ?” Rose nắm lấy tay cô, nghiêng người nhìn cô, “Ông bà ngoại con rất nhớ con, vô cùng nhớ con.”
Nói đến đây bà dịu dàng cười: “Ông ngoại con quen rất nhiều hoàng tử, quý tộc, còn đẹp trai hơn cả trai bao…”
Đổi hướng: “Còn đẹp trai hơn cả Tạ Kỳ Diên, qua đó rồi tùy con chọn.”
Hạ Vĩnh Thanh tích cực phụ họa: “Hoàng tử, quý tộc kết đôi với công chúa Hoàn Tử của chúng ta, tốt biết bao.”
Hạ Vãn Chi bĩu môi, lông mi khẽ rung: “Con không muốn.”
Đây là nơi cô lớn lên từ nhỏ, nơi đây ghi lại dấu ấn trưởng thành 25 năm của cô, nơi đây có rất nhiều người cô quen biết, đây là nơi cô yêu quý.
Tuy cô cũng yêu ông bà ngoại của mình.
Nhưng cô không thể chấp nhận việc di cư rồi lấy một hoàng tử, quý tộc nào đó, cả đời ở lại nước ngoài.
Tối về đóng chặt cửa phòng gọi video với Vân Lệ, Vân Lệ mới vỡ lẽ: “Khó trách chú dì lại muốn ở Lan Đình Biệt Viện cùng cậu, hóa ra là định đóng gói cả con gái mang đi.”
Vì muốn định cư ở Anh nên mới không mua lại biệt thự nhà họ Hạ, nên mới tạm thời ở Lan Đình Biệt Viện.
Hạ Vãn Chi nghe vậy càng thêm buồn bã: “Tớ muốn khóc quá…”
“Lần trước không phải đã đồng ý cho cậu ở lại Bắc Thành rồi sao?” Vân Lệ thở dài sâu sắc.
Hạ Vãn Chi ôm chặt gối ôm: “Lần trước là vì Chu Dục.”
Dù rất muốn cô theo họ sang Anh nhưng họ cũng không nỡ chia cắt một đôi tình nhân.
“Vậy thì đơn giản thôi, cậu tìm người đàn ông khác đính hôn, xong!” Vân Lệ cảm động vì sự thông minh của mình.
Hạ Vãn Chi: “…”
Một đêm khó ngủ.
Trưa hôm sau Hạ Vãn Chi vừa dậy thì thấy tin nhắn bà Rose gửi một tiếng trước, nói muốn đi tìm người nhà họ Chu đòi mạng, dọa cô vội vàng bò dậy chạy đến chiến trường.
Đòi mạng không phải là chuyện Diêm Vương làm sao.
Tuy có người báo thù cho mình rất sảng khoái nhưng bà Rose ra tay thì lại rất rủi ro.
Lỡ như người nhà họ Chu bị bà ép quá mà buột miệng nói ra điều gì không nên nói, rồi bà nghe xong lại quay đầu về nhà đòi mạng cô thì biết làm sao?
Vội vàng thay giày, vừa mở cửa thì đúng lúc gặp Tạ Kỳ Diên vừa về tới.
Tạ Kỳ Diên đang tháo cúc áo ở tay áo, rất có tinh thần “láng giềng thân thiện” hỏi:
“Đi đâu đấy?”
Hạ Vãn Chi: “Đến nhà họ Chu dọn dẹp chiến trường.”
Tạ Kỳ Diên khẽ nhướng mày: “Có cần đưa đi không?”
Hạ Vãn Chi ôm quyền: “Đa tạ!”
Đường đi thông suốt, đi được nửa đường, Hạ Vãn Chi điều chỉnh lại ghế dựa, hai mắt vô hồn thả lỏng bản thân.
Bất giác thở dài một tiếng.
Tạ Kỳ Diên lên tiếng: “Di cư…cũng bao gồm cả cô à?”
Ngày đó Tạ Đàn nghe chuyện này xong đã lặng lẽ rơi nước mắt một mình, Tạ Kỳ Diên không nói lại với Hạ Vãn Chi.
Đây là chuyện nhà của nhà họ Hạ, người khác không thể can thiệp.
Hạ Vãn Chi liếc nhìn anh ta một cái, trầm ngâm một lúc lâu: “Bao gồm, nhưng tôi không muốn đi.”
Không biết có phải dạo này quan hệ với anh ta tốt hơn một chút không, cô không nghĩ nhiều, cứ thế thổ lộ tâm sự của mình.
Tạ Kỳ Diên không nói gì.
Cảm giác thân bất do kỷ, anh ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
Đến biệt thự nhà họ Chu, vẻ uể oải của Hạ Vãn Chi biến mất, xuống xe xong liền hùng hổ chạy vào trong.
Tạ Kỳ Diên theo sau, bất đắc dĩ bật cười.
“Chậm thôi.” Anh ta nhắc nhở phía sau, đôi mắt khẽ cười ẩn chứa vài phần dịu dàng.
Bình luận cho "Chương 49"
BÌNH LUẬN