Chạy lon ton qua sân vào phòng khách biệt thự, người giúp việc nhà họ Chu thấy Hạ Vãn Chi liền cung kính cúi đầu gọi một tiếng cô Hạ.
Trong phòng khách tiếng chửi rủa vang dội, ngoài sân cũng nghe thấy.
“Bốp” một tiếng, không biết nói đến chuyện gì, bà Rose tức giận đập bàn.
“Nhà họ Chu các người đúng là quá đáng, coi trời bằng vung!”
“Ngày trước chúng tôi muốn mang Hoàn Tử đi cùng, là Hoàn Tử không nỡ bỏ cậu, nhất quyết vì cậu mà ở lại, còn cậu thì sao? Tên sói mắt trắng ham lợi này đối xử với Hoàn Tử nhà tôi như thế nào?”
“Uổng công tôi còn tưởng cậu là một đứa trẻ ngoan…”
Bà Rose tức đến mức ôm ngực, thở không ra hơi.
Chỉ cần nghĩ đến những ấm ức con gái mình phải chịu một mình là lại đau lòng không chịu nổi.
“Lẽ ra ngày trước tôi không nên đồng ý với ông cụ khóa thẻ của Hoàn Tử, tôi đã để bảo bối của chúng ta chịu khổ rồi…” Bà Rose lau đi đôi mắt khô khốc, hóa thành cô vợ nhỏ nép vào lòng Hạ Vĩnh Thanh.
“Chịu khổ rồi, chịu khổ rồi, về nhà hầm thêm một nồi canh bồi bổ cho bảo bối của chúng ta.” Hạ Vĩnh Thanh vừa dỗ dành vừa vuốt lưng cho bà Rose dịu cơn giận.
Bà Rose nổi tiếng là khó đối phó, mẹ Chu Dục chỉ nói một câu “Cũng chưa chắc Hạ Vãn Chi yêu Chu Dục đến vậy đâu.” đã bị tấn công dữ dội.
Hạ Vĩnh Thanh luôn vô điều kiện đứng về phía vợ mình.
Sắc mặt mẹ Chu Dục rất khó coi, từ lúc hai vợ chồng họ tìm đến cửa, suốt quá trình đều là một mình bà ta nói.
Bố Chu Dục cúi đầu không dám ngẩng lên, liên tục xin lỗi.
Chu Dục cũng nín nhịn không nói một lời, mặc cho họ chửi mắng xối xả.
Chuyện này nếu lan truyền ra ngoài, mặt mũi nhà họ Chu còn biết đặt vào đâu.
Mẹ Chu Dục không nuốt trôi cục tức này, phản pháo: “Hạ Vãn Chi nhà bà không có lỗi à? Lúc chưa hủy hôn với Chu Dục nhà tôi đã thân thiết với người nhà họ Tạ rồi, sau khi hủy hôn còn trực tiếp theo người ta đến nhà họ Tạ ăn cơm, mấy ngày trước còn lên top tìm kiếm vì tin đồn tình ái. Có chuyện gì khuất tất, không bằng bà hỏi con gái bà đi!”
“Mẹ! Đủ rồi!” Chu Dục gầm lên, sắc mặt đen như than.
Mẹ Chu Dục lập tức bị dọa sợ.
“Là lỗi của con.” Chu Dục nhìn Hạ Vĩnh Thanh và Rose, thành khẩn xin lỗi, “Để hai người thất vọng rồi, cháu xin lỗi.”
Cuối cùng anh ta lại nhấn mạnh: “Nhưng tình yêu của cháu đối với Vãn Chi chưa bao giờ thay đổi, cháu yêu cô ấy đến tận xương tủy…”
“Vậy thì rút gân lột xương xem trong xương cốt của cậu có nửa sợi tóc của Hạ Vãn Chi không.” Tạ Kỳ Diên hai tay túm lấy cổ áo Hạ Vãn Chi kéo về phía sau, bước lên trước một bước đứng chắn trước mặt cô.
Hạ Vãn Chi chậm nửa nhịp, bị anh kéo lại phía sau. Màn xuất hiện này như thể cô được người ta che chở vậy.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tạ Kỳ Diên, sắc mặt Chu Dục tái mét, chuông báo động trong lòng vang lên.
Đây rõ ràng là chuyện nhà của nhà họ Chu và nhà họ Hạ, một người ngoài như Tạ Kỳ Diên có tư cách gì xen vào!
Chu Dục nhìn chằm chằm anh và Hạ Vãn Chi, ngày càng cảm thấy những lời đồn thổi về hai người họ đều là thật.
“Ôi, anh trai nhà họ Tạ của Hoàn Tử đến rồi à.” Bà Rose nhiệt tình vẫy tay như có ý chào đón người gia nhập trận chiến.
Tạ Kỳ Diên rất phối hợp mỉm cười khẽ gật đầu đáp lại bà Rose.
Hạ Vãn Chi: “…”
Ông Hạ thì lạnh lùng hỏi một câu: “Tạ tổng bận trăm công nghìn việc, sao cũng đến đây?”
“Gặp ở cửa, anh ấy đưa con đến.” Hạ Vãn Chi giải thích thay.
Cô cũng không ngờ Tạ Kỳ Diên sẽ theo cô vào trong.
Sắc mặt mẹ Chu Dục lúc đỏ lúc trắng, vừa rồi sở dĩ cãi lại Rose là vì biết nhà họ Hạ tuy đã trả hết nợ nhưng Tạ thị phá sản là sự thật không thể chối cãi.
Bà ta tự cho rằng địa vị nhà họ Chu hiện tại cao hơn nhà họ Hạ một bậc.
Nhưng bây giờ Tạ Kỳ Diên đến, lại còn luôn che chở Hạ Vãn Chi.
Cho nhà họ Chu một trăm lá gan họ cũng không dám làm càn trước mặt Tạ Kỳ Diên.
“Bà Chu vừa nói gì vậy, có muốn lặp lại một lần nữa không?” Bà Rose nhún vai, tâm trạng tốt vô cùng.
Hạ Vãn Chi đứng yên, thấy mẹ Chu Dục im lặng nín nhịn, ánh mắt chuyển qua đối diện với Chu Dục từ xa.
“Chu đại thiếu gia sau này nên cẩn thận lời nói, những lời yêu đến tận xương tủy đó, tốt nhất nên nói với người đầu ấp tay gối của anh, tôi không gánh nổi đâu.” Đôi mắt Hạ Vãn Chi toát ra một tia lạnh lẽo.
“Trước đây đã nói rõ anh không quấy rầy tôi, tôi cũng sẽ không tìm anh gây phiền phức, hôm nay bố mẹ tôi không báo trước mà đến, đúng là tôi không quản được, nhưng những chuyện nhà họ Chu các người và anh đã làm với tôi thì bố mẹ tôi đến đây mắng vài câu cũng không quá đáng, nhỉ?”
Mẹ Chu Dục như không thể tin nổi nhìn cô: “Cô…”
Đúng là miệng lưỡi sắc bén.
Sao trước đây bà ta không phát hiện miệng lưỡi cô sắc bén như vậy.
Hạ Vãn Chi cụp mắt xuống, không nhìn Chu Dục nữa.
Trước đây chịu nhẫn nhịn là vì cô còn coi Chu Dục là hôn phu, coi họ là bậc trưởng bối.
Nhưng bây giờ không phải nữa rồi.
Bà Rose nhìn con gái với ánh mắt đầy mãn nguyện.
Cuối cùng cũng di truyền được tài ăn nói tuyệt đỉnh của bà rồi.
Sinh đứa con này đúng là không uổng.
Hai bên trưởng bối đều có mặt, bây giờ những gì cần nói đều đã nói, bà Rose cũng đã hả giận, từ nay về sau không còn liên quan gì đến nhà họ Chu nữa.
Từ nhà họ Chu ra ngoài, Hạ Vãn Chi thấy bà Rose tâm trạng tốt đến mức ngân nga hát, thầm nghĩ chắc bên nhà họ Chu không nhắc đến chuyện phòng làm việc với họ.
Trước đây có người đồn cô có thể ở lại tòa nhà Tinh Diệu là vì có giao dịch quyền sắc với Tạ Kỳ Diên, Hạ Vãn Chi tuy cây ngay không sợ chết đứng nhưng lời này nếu truyền đến tai ông Hạ và bà Rose e rằng không phải chuyện tốt.
Cô và Tạ Kỳ Diên đúng là có giao dịch, nhưng họ là quan hệ hợp tác bên A bên B đàng hoàng.
Ông Hạ dường như có ý kiến với Tạ Kỳ Diên.
Hạ Vãn Chi liếc nhìn Hạ Vĩnh Thanh, quả nhiên lúc Tạ Kỳ Diên ở đó, ánh mắt ông có thêm vài phần lạnh lùng.
Nếu để ông biết giữa cô và Tạ Kỳ Diên còn có mối liên hệ này, e rằng quyết định để cô cùng đến Anh định cư sẽ càng khó lay chuyển hơn.
Ra khỏi biệt thự, xe của Tạ Kỳ Diên đậu ngay cửa, anh nhanh chân hơn một bước tiến lên mở cửa xe.
“Không phiền cậu nữa, gia đình chúng tôi tự gọi xe là được rồi.” Giọng Hạ Vĩnh Thanh cứng nhắc.
Bà Rose chậc một tiếng: “Gọi xe gì chứ, có xe sẵn sao lại không đi, huống chi Tiểu Tạ với chúng ta lại siêu tiện đường.”
Thấy vợ mình tươi cười lên xe, Hạ Vĩnh Thanh khoanh tay sau lưng, thầm hừ lạnh một tiếng, giây tiếp theo rất chủ động tự mình mở cửa ghế phụ ngồi vào.
Cố tình không để Hạ Vãn Chi ngồi cạnh Tạ Kỳ Diên.
Hạ Vãn Chi: “…”
Sự “nhắm vào” này rõ ràng quá rồi đấy.
Nhưng bà Rose trước nay luôn vô tư, chắc là không phát hiện, suốt quãng đường còn “Tiểu Tạ” này “Tiểu Tạ” kia nói chuyện với Tạ Kỳ Diên.
Lúc về đến Lan Đình Biệt Viện, sau khi ra khỏi thang máy, Tạ Kỳ Diên đi sau Hạ Vãn Chi, giọng Tạ Kỳ Diên hơi nhẹ: “Mấy ngày nữa là Tạ Đàn khai giảng rồi.”
Bước chân Hạ Vãn Chi khẽ dừng lại: “Ừ, cái này tôi biết.”
Cô biết trong lời Tạ Kỳ Diên có ý khác.
“Tối nay tôi đón con bé qua đây ở với tôi vài ngày, nếu cô có rảnh có thể qua chơi với nó.” Bước chân Tạ Kỳ Diên dừng lại cùng cô.
Hạ Vãn Chi sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh ta.
Tạ Đàn sắp khai giảng rồi, cô cũng sắp theo bố mẹ sang Anh rồi.
Tạ Đàn không nỡ xa cô.
Môi Hạ Vãn Chi mấp máy, cố nén vẻ cô đơn trong mắt: “Được.”
“Hai người nói chuyện gì thầm thì vậy?” Bà Rose phát hiện họ tụt lại phía sau khá xa, quay đầu lại gọi một tiếng.
“Dạ không có.” Hạ Vãn Chi nhanh chóng theo kịp mở cửa.
Lúc vào nhà đóng cửa, Hạ Vãn Chi và Tạ Kỳ Diên đối diện nhau qua cửa.
Cô thề tuyệt đối không lén nhìn Tạ Kỳ Diên.
Cô cũng không ngờ Tạ Kỳ Diên lại đột nhiên quay đầu nhìn cô.
“Có gì cần giúp cứ nói.”
Hạ Vãn Chi nhớ lại câu nói này liền không nhịn được ngẩn người.
Cũng khá chu đáo.
Ít nhất thì tâm hồn cô đã được an ủi.
Bình luận cho "Chương 50"
BÌNH LUẬN