Trước đây cứ mỗi lần gặp mặt là lại cãi nhau, bây giờ ở bên nhau rồi thì ngược lại, cả hai đều im lặng, ngón tay đan chặt lấy nhau, hơi ấm truyền qua lại. Hạ Vãn Chi đi không bao lâu đã thấm mệt, mười phút là giới hạn của cô rồi.
Cô không thích đứng, mà cũng không thích đi bộ.
“Khu này rộng thật.” Hạ Vãn Chi cảm thán một câu.
“Mệt rồi à?” Tạ Kỳ Diên rõ ràng cảm nhận được cô đã đuối sức.
“Sao có thể, chỉ là em nhớ Trường Sinh thôi.” Hạ Vãn Chi nghiêm túc nói bừa.
Tạ Kỳ Diên bật cười, quay đầu lại đi về đồng thời phụ họa một câu: “Ừ, anh cũng nhớ nó rồi, Trường Sinh biết chắc sẽ rất cảm động.”
Hạ Vãn Chi: “…”
Vừa hay cách đó không xa có một cặp đôi trẻ đi qua, cô gái dường như say rượu dựa vào lưng chàng trai.
Tạ Kỳ Diên nhìn hai cái, đi một lúc đột nhiên dừng bước.
Hạ Vãn Chi vội vàng khéo léo từ chối: “Em không muốn.”
Đừng tưởng cô không biết anh đang nghĩ gì.
Tạ Kỳ Diên cười cười: “Nghĩ gì vậy, anh chỉ muốn hỏi xem em có thể cho anh trải nghiệm cảm giác làm bạn trai không.”
Hạ Vãn Chi nhíu mày: “Ý gì?”
“Nói đơn giản là, anh có thể cõng em không?”
Tim Hạ Vãn Chi đập thình thịch.
Cô biết ngay mà!
Nhưng vẫn khéo léo từ chối: “Không cần đâu, bạn gái anh có chân.”
“Ừ, biết rồi.” Tạ Kỳ Diên chậm rãi lên tiếng, bước chân càng chậm hơn.
“Không sao.”
“Chỉ là bị bạn gái từ chối thôi mà.”
“Không có gì to tát cả.”
Hạ Vãn Chi không thể nhịn được nữa: “Tạ Kỳ Diên!”
Tạ Kỳ Diên khẽ mỉm cười: “Đây.”
“Ngồi xổm xuống.” Nếu không theo ý anh, cái miệng này của anh có thể nói lảm nhảm đến ngày mai, Hạ Vãn Chi vỗ vào lưng anh một cái, vừa xấu hổ vừa tức giận mắng anh, “Sao anh lại giống như một cô vợ nhỏ vậy.”
“Cô vợ nhỏ Tạ” đắc ý cười, kéo ống quần rồi hơi ngồi xổm xuống, lúc cõng Hạ Vãn Chi còn nhún nhảy vài cái, nhận xét một câu: “Nhẹ thế này, thịt ăn tối nay đi đâu hết rồi?”
Tai Hạ Vãn Chi nóng lên, cánh tay từ sau lưng vòng ra trước bịt miệng anh: “Tạ Kỳ Diên anh đừng nói nữa!”
Tư thế này khiến cả người cô dựa vào tấm lưng rộng lớn của Tạ Kỳ Diên, mùa hè quần áo vải mỏng, tấm lưng rắn chắc tiếp xúc với sự mềm mại, Tạ Kỳ Diên cứng đờ, rồi lại cười nói: “Tốt quá, không uổng công ăn cơm.”
Về đến cửa nhà Hạ Vãn Chi mới nhận ra ý nghĩa câu nói cuối cùng của Tạ Kỳ Diên, tai nóng bừng, vùng vẫy nhảy xuống rồi không quay đầu lại mở khóa vào nhà.
Tạ Kỳ Diên bị nhốt ngoài cửa: “…”
Anh chưa từng yêu, đây là lần đầu tiên anh thích một người, rất nhiều thứ đều phải học hỏi.
Nhưng xem ra bây giờ, hình như có chút quá lố rồi.
Hai người họ chẳng giống một cặp mới yêu được một ngày chút nào.
Tạ Kỳ Diên đứng ngoài cửa một lúc, một lúc lâu sau mới lịch sự bấm chuông cửa.
Hạ Vãn Chi mặt mày đen kịt mở cửa: “Làm gì.”
“Em không thích à?” Tạ Kỳ Diên hỏi thẳng, “Không thích thì em có thể nói, anh sẽ điều chỉnh lại nhịp độ một cách thích hợp, tuy không chắc sẽ làm được.”
Hạ Vãn Chi sững sờ.
Tạ Kỳ Diên tiếp tục nghiêm túc: “Dù sao thì anh yêu em sâu đậm.”
Hạ Vãn Chi: “…”
Bốn mắt nhìn nhau, Hạ Vãn Chi thực sự không nhịn được cười thành tiếng, vừa cười vừa mắng: “Tạ Kỳ Diên anh có trẻ con không vậy! Ai lại như anh chứ, người không biết còn tưởng em đang yêu một thằng nhóc tiểu học.”
“Không còn cách nào, lần đầu tiên mà, cô giáo Hoàn Tử thông cảm cho.” Tạ Kỳ Diên ba chân bốn cẳng đã chen vào cửa nhà Hạ Vãn Chi, tự nhiên thay dép rồi đi vào nhà vệ sinh rửa tay ra ngoài, “Hay là em dạy anh cách yêu đi.”
Hạ Vãn Chi không để ý đến hành vi trẻ con của anh, từ trong đống thuốc mua hôm nay chọn ra một chai thuốc nước tiêu sưng giảm đau: “Qua đây bôi thuốc.”
Ngoài việc ngạc nhiên về sự thay đổi của Tạ Kỳ Diên, phần lớn cô lại cảm thấy vui vẻ.
Nhiều loại cảm xúc đan xen, mãi không thể bình tĩnh lại.
Yêu đương quả nhiên làm người ta say đắm.
Không phải cô say đắm.
Mà là Tạ Kỳ Diên còn say đắm hơn cô.
Tổng tài bá đạo biến thành nhóc tiểu học.
Chỉ cần nghĩ đến những lời nói hành động của anh cả ngày hôm nay là Hạ Vãn Chi lại không nhịn được cười.
Tạ Kỳ Diên quay lưng lại với cô, cởi áo vest rồi lại cởi từng chiếc cúc áo sơ mi. Đợi Hạ Vãn Chi vặn nắp thuốc nước dùng tăm bông thấm một chút quay đầu lại, liền thấy anh đã cởi nửa chiếc áo sơ mi.
Thân hình cường tráng quyến rũ của người đàn ông cứ thế lộ ra trong không khí.
Không kịp đề phòng.
Tay Hạ Vãn Chi run lên.
“Anh…anh đừng cởi nữa!” Hạ Vãn Chi vội vàng ngăn lại, đôi mắt trợn tròn đối diện với ánh mắt cười như không cười của Tạ Kỳ Diên lúc quay đầu lại.
Hạ Vãn Chi: “…”
Được, được, lẳng lơ như vậy phải không.
Nhưng cô thật sự không chịu nổi nữa rồi…
“Tạ Kỳ Diên, em thấy em cần phải giải thích một chút, chúng ta mới yêu, anh không cần phóng khoáng như vậy đâu.” Hạ Vãn Chi sắp khóc đến nơi rồi, nếu ngày nào cũng bị anh quyến rũ như vậy cô thật sự sẽ không nhịn được mất.
Lòng Tạ Kỳ Diên thầm vui sướng, mặt lại làm ra vẻ trong sáng vô tội: “Nghĩ gì vậy, chiếc áo sơ mi này mấy vạn đấy, không cẩn thận làm bẩn thì tiếc lắm.”
Hạ Vãn Chi: “…”
Được, là đầu óc cô đen tối.
Hít một hơi thật sâu, Hạ Vãn Chi không định truy cứu với anh, đưa tay ra chọc chọc vào vị trí sau lưng anh: “Chỗ này đau không?”
Tạ Kỳ Diên theo phản xạ căng cứng cả tấm lưng.
Hạ Vãn Chi suýt nữa bị phản ứng của anh làm cho bật cười: “Khụ, Tạ tổng đừng căng thẳng, thả lỏng, thả lỏng.”
Cô coi như đã nhìn ra, Tạ Kỳ Diên tuy biết cách quyến rũ trêu chọc nhưng bên trong lại vô cùng ngây thơ.
Yết hầu Tạ Kỳ Diên khẽ động, giọng khàn khàn: “Em đừng sờ, chỉ cần bôi đại lên là được.”
Lần này thì hay rồi, tự đào hố tự chôn mình.
Chết tiệt.
Khẽ thở ra một hơi, Tạ Kỳ Diên thản nhiên cố gắng mặc lại áo sơ mi.
Hạ Vãn Chi mắng: “Đừng động đậy lung tung, thuốc nước còn chưa khô, áo sơ mi mấy vạn đấy, làm bẩn thì tiếc lắm.”
Tạ Kỳ Diên: “…”
Hạ Vãn Chi nén cười, dùng tăm bông thấm thuốc nước lên vị trí sau lưng anh, động tác nhẹ nhàng xoa tròn.
Tạ Kỳ Diên nắm chặt lòng bàn tay, cảm giác mát lạnh và tê dại khiến mạch máu trên cánh tay nổi rõ, khả năng kiềm chế đã gần như chạm ngưỡng.
Cô lại chọt vào da anh khiến anh giật mình suýt bật ra tiếng rên.
Hạ Vãn Chi đắc ý nhướng mày: “Tạ tổng lát nữa cứ cởi trần về đi, chiếc áo sơ mi mấy vạn đó đừng mặc nữa, cẩn thận làm bẩn.”
Tạ Kỳ Diên nhắm mắt lại: “…”
Đùa thì đùa vậy, Hạ Vãn Chi có thể cảm nhận được anh thật sự đau. Sáng nay lúc dậy nhìn thấy khuôn mặt đột nhiên phóng to thật sự bị dọa sợ nên cú đá theo phản xạ vào anh gần như dùng hết sức.
“Có đau lắm không?” Giọng Hạ Vãn Chi có chút áy náy.
Tạ Kỳ Diên quay người lại, áo sơ mi nửa buông thõng, thấy vẻ mặt Hạ Vãn Chi có chút lo lắng, đưa tay lên xoa đầu cô, từ từ nói: “Không chết được, vài ngày nữa là khỏi, đừng lo.”
“Ai bảo anh lên giường em.” Hạ Vãn Chi thầm lẩm bẩm, một tay kéo tay anh xuống nắm lấy.
“Không phải em nói ngủ cùng sao?” Tạ Kỳ Diên lại nghiêm túc đổ lỗi.
Hạ Vãn Chi không tranh cãi với anh, đứng dậy đẩy anh ra ngoài: “Trước khi đi ngủ tắm rửa xong rồi anh tự mình bôi lại thuốc này một lần nữa, nếu còn đau thì nói với em, chúng ta đi bệnh viện.”
Tạ Kỳ Diên quay đầu: “Em không bôi cho anh à?”
Hạ Vãn Chi: “Anh có tay mà.”
Tạ Kỳ Diên lý luận với cô: “Làm người làm việc phải có đầu có cuối, mười hai giờ anh qua tìm em bôi thuốc.”
Đây là ý không thể thương lượng.
Hạ Vãn Chi không chịu nổi đành phải qua loa: “Nói sau đi.”
Cửa vừa mở, Tạ Kỳ Diên cởi trần bị đẩy ra cửa, còn chưa đứng vững, quay đầu lại liền đối mặt với Tạ Đàn đang buộc hai bím tóc.
Tạ Đàn kéo dây cặp sách đột ngột nhắm mắt lại quay người đi: “A a a a em không thấy gì cả!”
Hạ Vãn Chi bị tiếng hét này làm cho ló đầu ra, vội vàng giải thích: “Dừng lại! Dừng lại cho chị! Không phải như em nghĩ đâu cục cưng ơi!”
Tạ Kỳ Diên chưa bao giờ chịu thiệt, ba bước mặc lại cái áo mấy vạn mà nãy không nỡ làm bẩn, thả ra một câu nhẹ nhàng: “Giải thích chính là che giấu.”
Hạ Vãn Chi cạn lời: “……”
Bình luận cho "Chương 79"
BÌNH LUẬN