Trên thuyền có nhà bếp chuyên cung cấp đồ ăn, Tạ Tiểu An và Lục Chiêu Cẩn gọi mấy món, trong đó món cá kho tàu được nàng đặc biệt khen ngợi.
“Ngon quá! Bữa tối ta vẫn muốn ăn cá kho tàu.”
Tạ Tiểu An dựa vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh sông nước, gió thổi vào xua tan chút nóng nực khiến nàng có chút buồn ngủ.
Lục Chiêu Cẩn đứng bên cạnh nhìn ra ngoài cửa rồi lại nhìn nữ nhân trước mắt đã sắp ngủ gật.
“Đừng ngủ trên ghế, tỉnh dậy sẽ khó chịu lắm, vào giường ngủ đi.”
Tạ Tiểu An nghe lời hắn, lơ mơ đáp lấy lệ: “Ừm? Được, biết rồi.”
Tư thế hiện tại nàng đang rất thoải mái, hoàn toàn không muốn nhúc nhích.
Lục Chiêu Cẩn nhìn người coi lời hắn như gió thoảng bên tai, trực tiếp đứng dậy bế nàng lên.
Lần này Tạ Tiểu An lập tức tỉnh lại, là do kinh ngạc.
Nàng ngơ ngác nói: “Công tử, huynh…huynh làm gì vậy?”
…
…
Lục Chiêu Cẩn bế nàng đi về phía giường, nghe vậy cúi đầu nhìn nàng một cái.
“Ngủ trên ghế lát nữa tỉnh dậy sẽ đau nhức toàn thân. Thấy nàng thật sự không muốn động, ta bế nàng vào giường ngủ.”
Đầu óc Tạ Tiểu An vừa mới tỉnh lại còn đang mơ hồ, nhất thời không biết nói gì, đành nói: “Vậy…thật sự đa tạ công tử ha.”
Lục Chiêu Cẩn nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, trước tiên nói một câu: “Không cần khách sáo.”
Rồi lại hạ giọng nói: “Ta ra ngoài dò la tin tức một chút, nàng buồn ngủ thì tự mình ngủ một lát, có việc gì có thể lên boong tàu tìm ta.”
Vẫn còn buồn ngủ, Tạ Tiểu An cũng không có sức lực suy nghĩ hành vi của hắn có ý nghĩa sâu xa gì.
Liền lười biếng đáp một tiếng: “Ta biết rồi, huynh đi đi.”
Rồi đá giày xuống, lật người ngủ say sưa.
Lục Chiêu Cẩn kéo chăn đắp lên bụng nàng rồi lại nhìn xuống đất, cúi người xếp ngay ngắn đôi giày của nàng rồi mới ra khỏi cửa.
Đến khi ra khỏi cửa mới nhận ra mình vừa làm gì, trong lòng thoáng qua một tia hoảng loạn.
Hắn thích Tạ Tiểu An nhưng hắn cũng rõ ràng loại thích đó chỉ là hời hợt, thích nàng miệng ngọt, thích vẻ ngoài của nàng.
Nhưng bây giờ hình như có gì đó khác lạ, sự việc có chút vượt ra ngoài tầm kiểm soát của hắn.
Ít nhất những công tử nhà quyền quý mà hắn biết sẽ không vì thích một nữ tử mà đi xếp giày cho nàng ta!
Lục Chiêu Cẩn không khỏi có chút bối rối, nắm chặt tay định thần lại, bình tĩnh suy nghĩ một lát.
Hắn phát hiện mình không phải vì thích Tạ Tiểu An mà xếp giày cho nàng, mà là vì mình không thể nhìn đôi giày bừa bãi trên đất. Hắn đường đường là Thế tử phủ Quốc công, sao có thể nhìn cảnh lộn xộn bừa bãi như vậy!
Lục Chiêu Cẩn tự cho là đã nghĩ thông, thở phào nhẹ nhõm, không suy nghĩ những chuyện tình cảm nam nữ này nữa, bây giờ quan trọng nhất là điều tra rõ vụ án, liền sải bước ra boong tàu.
Trên chiếc thuyền này đa phần là người đi Giang Nam, có du khách, có phú thương, còn có một số là thân quyến của quan viên địa phương.
Lục Chiêu Cẩn tham gia vào cuộc nói chuyện của mấy thương nhân.
“Các vị huynh đài, tiểu đệ họ Chương, lần này muốn đến Giang Nam làm ăn buôn bán, không biết các vị làm nghề gì?”
Mấy vị thương nhân kia vội vàng đáp lễ, đều là người làm ăn, có cơ hội liền nắm bắt chặt chẽ. Mấy người đều nhìn ra vị Chương công tử này không phú thì cũng quý, nếu có thể làm ăn với hắn, có lẽ sẽ có một khoản thu nhập không nhỏ.
“Chương công tử, tại hạ họ Vạn, nhà làm nghề buôn lụa. Tiệm lụa của nhà tại hạ ở Giang Nam cũng thuộc hàng nhất nhì đấy.”
Lục Chiêu Cẩn thu lại quạt xếp, chắp tay nói: “Hân hạnh.”
Những người còn lại lần lượt chào hỏi Lục Chiêu Cẩn. Hắn cũng lần lượt đáp lễ.
Cho đến khi một người nói: “Lão huynh ta họ Hoàng, nhà làm nghề buôn lương thực.”
Lục Chiêu Cẩn trong lòng liền biết, có thể bắt đầu từ vị Hoàng lão bản này, dù sao thì vụ án tham ô lần này liên quan đến bạc và lương thực cứu trợ.
Hắn không tỏ ra khác thường, vẫn như chào hỏi mấy người khác mà hàn huyên với Hoàng lão bản.
Đến khi Lục Chiêu Cẩn và Hoàng lão bản cùng những người khác đã quen thân thì Tạ Tiểu An đã tỉnh ngủ.
Lúc này nàng đang nghiêng người nhìn ra cửa sổ ngẩn ngơ. Thời tiết thế này ngủ trưa dậy liền thấy toàn thân rã rời, không muốn động đậy chút nào.
Đầu óc chậm chạp xoay chuyển, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh Lục Chiêu Cẩn bế mình lên giường ngủ, nàng khẽ mở to mắt.
Cảm giác như có chuyện gì kinh thiên động địa vừa xảy ra thì phải?
Lục Chiêu Cẩn như vậy, chẳng lẽ là thích mình rồi?!
Hay là nhập vai quá sâu?
Tạ Tiểu An không khỏi suy nghĩ, nếu chỉ là diễn kịch thì không sao, nếu thật sự có hảo cảm với mình thì ngoài mặt diễn ra sao cũng được, còn bình thường vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn.
Nghĩ xong nàng cũng không tự làm phiền mình nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, nếu không chẳng phải lãng phí cảnh đẹp này sao?
Nàng chưa từng thấy cảnh sông nước, đứng dậy sửa sang lại một chút, mang theo vẻ lười biếng đi ra boong tàu.
Tạ Tiểu An ra khỏi phòng, đi thẳng về phía trước. Lúc này trên boong tàu người không ít, hoặc tụm năm tụm ba, hoặc một mình, đều đang ngắm cảnh.
Nàng nhìn ra xa, mặt sông phẳng lặng như gương, ánh hoàng hôn chiếu xuống mặt nước xanh biếc nhàn nhạt như những vầng hào quang dịu dàng trôi nổi trên sông.
Nhìn mặt sông mênh mông khiến người ta không khỏi cảm thấy lòng dạ rộng rãi, khoáng đạt.
Không biết từ lúc nào Lục Chiêu Cẩn đã đến bên cạnh nàng.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Tâm trí Tạ Tiểu An đều bị cảnh đẹp xa xa thu hút, nghe thấy lời này không khỏi buột miệng nói: “Ta cuối cùng cũng biết thế nào là ‘gửi thân phù du giữa trời đất, nhỏ bé như hạt thóc giữa biển khơi’ rồi.”
Chiếc thuyền họ đi đã thuộc hàng lớn nhất nhì trong số các thuyền bè, nhưng so với mặt sông này lại chỉ như hạt bụi nhỏ bé.
Lục Chiêu Cẩn trong lòng có chút nghi ngờ, lời này của nàng…nghe như đã đọc qua không ít sách.
Lúc này không tiện hỏi nàng, bèn tạm gác lại. Bên cạnh có người nhẹ nhàng khen ngợi cảnh đẹp, có người thì thầm những lời thân mật. Tạ Tiểu An và Lục Chiêu Cẩn không nói chuyện nữa, chỉ cùng nhau lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật trước mắt.
Ánh hoàng hôn còn sót lại chiếu lên người, soi rọi hai người như một cặp tiên đồng ngọc nữ.
Đêm đã về.
Bữa tối Tạ Tiểu An quả nhiên vẫn gọi món cá kho tàu. Ăn xong, Lục Chiêu Cẩn ngồi uống trà, còn nàng thì bưng một bát nước tía tô uống.
Nước tía tô có thêm đá, mát lạnh, giải nhiệt rất tốt, Tạ Tiểu An cực kỳ thích.
Lục Chiêu Cẩn nhớ lại nghi ngờ lúc trước, bèn hỏi Tạ Tiểu An: “Nàng đã từng đọc sách rồi à?”
Đến rồi, Tạ Tiểu An nghĩ, sau khi lỡ lời nói ra câu đó lúc trước nàng đã biết sẽ có câu hỏi này.
Nuốt ngụm nước tía tô cuối cùng, nàng đặt muỗng xuống, chậm rãi nói: “Chưa.”
Lục Chiêu Cẩn đặt chén trà xuống, động tác hơi khựng lại: “Vậy sao nàng biết những câu thơ đó?”
Tạ Tiểu An nhướng mí mắt, vênh váo nói: “Chuyện này có gì khó? Ta trời sinh thông minh, sinh ra đã biết rồi.”
Lục Chiêu Cẩn nhìn bộ dạng kiêu ngạo này của nàng, im lặng.
Hắn trầm tư, lẽ nào ra ngoài quá lâu rồi? Nha đầu này bây giờ đối với mình lại không còn một chút nào vẻ khúm núm, cố gắng lấy lòng như ở phủ Quốc công nữa.
Tạ Tiểu An: Đừng hỏi tại sao, hỏi thì là vì nhiệm vụ. Nàng bây giờ là hồng nhan tri kỷ chứ không phải nô tỳ, chỉ cần có thể không khúm núm thì nàng đương nhiên kiên quyết chọn không.
Tạ Tiểu An liếc hắn một cái, thấy hắn không nói gì liền không trêu hắn nữa, ho nhẹ một tiếng nói: “Đùa chút thôi mà, hì hì, công tử đã thấy không buồn cười thì thôi không nói nữa.”
Bình luận cho "Chương 19"
BÌNH LUẬN