Hoàng Đại Vũ co rúm người trên đất, Lục Chiêu Cẩn đi thẳng vào vấn đề.
Nhắc nhở hắn: “Sổ sách.”
Hoàng Đại Vũ cười khổ: “Biết ngay là không giấu được các người. Đúng vậy, ta quả thực có sổ sách, nhưng không ở chỗ ta.”
Lục Chiêu Cẩn nói: “Ở chỗ Hương nương tử kia?”
Giọng Hoàng Đại Vũ tràn đầy hận ý: “Phải, ở chỗ ả tiện nhân đó.”
“Nàng ta có biết sự tồn tại của sổ sách không?”
“Biết, cho nên mới dám ngang ngược như vậy, không sợ ta đi báo quan.”
Lư Nhị nghi ngờ: “Ngươi và tên cẩu quan đó không phải cùng một giuộc sao?”
Hoàng Đại Vũ: “Ta chỉ là một tên tép riu làm việc vặt, đi theo sau uống chút nước canh thôi. Nếu thật sự làm ầm lên quan phủ rồi truyền đến tai Tri huyện, hắn biết ta để lộ sổ sách, chắc chắn sẽ không tha mạng cho ta.”
Lý Nhai cười cười: “Đến lúc đó sẽ là một vở kịch chó cắn chó hay đây.”
…
…
Hoàng Đại Vũ phản bác hắn: “Ta không phải chó! Nhưng ngươi nói đúng, nếu thật sự đến lúc đó ta cũng sẽ không rửa sạch cổ chờ hắn giết, dù sao thì ta không phải là không có con bài tẩy nào đúng không?”
Lư Nhị khinh bỉ nhếch mép, chậc! Đồ bỏ đi!
Lý Nhai nhìn Lục Chiêu Cẩn, đợi hắn ra hiệu.
Lục Chiêu Cẩn đang cúi đầu nghịch chiếc túi thơm bên hông, hắn nói: “Còn nhớ trong sổ sách có những ai không?”
Hoàng Đại Vũ: “Chỉ nhớ được mấy người.”
Lục Chiêu Cẩn thờ ơ đứng dậy: “Viết ra.” Lại nói với Lý Nhai: “Cho người canh giữ hắn cho cẩn thận.”
Lý Nhai: “Vâng!”
Ra khỏi cửa, Lục Chiêu Cẩn khẽ giọng dặn dò Lý Nhai: “Tối nay ngươi đi lấy sổ sách về.”
Khinh công của Lý Nhai là tốt nhất, nghe xong liền hiểu ý, tối đến liền thay y phục dạ hành, lặng lẽ đến nhà của Hương nương tử mà Hoàng Đại Vũ nói.
Hắn đến không đúng lúc, trong phòng đang mây mưa cuồng nhiệt. Lý Nhai ngồi xổm trên cây nhìn về phía mái hiên xa xa, thầm nghĩ Hoàng Đại Vũ này cũng là ác giả ác báo, bị đôi nam nữ này chỉnh cho ngoan ngoãn rồi.”
Lý Nhai tự cho mình không phải là người thích làm phiền chuyện tốt của người khác. Đợi hai người xong việc mới thả khói mê, xác nhận người bên trong đều đã ngủ say rồi mới đẩy cửa vào, lấy mồi lửa từ trong tay áo ra soi sáng.
Hắn nhẹ nhàng lục soát khắp bàn trang điểm và tủ y phục nhưng không thu được gì.
Lý Nhai lại lục soát gầm giường, không có gì cả. Lẽ nào không ở trong phòng này?
Hắn lại cẩn thận quan sát căn phòng này một lượt, đột nhiên mắt nheo lại, chỗ chân giường sát tường không đúng!
Lý Nhai cúi người xuống, đưa tay sờ lên bức tường đó, đột nhiên rút ra một viên gạch, bên trong là một vật được gói bằng giấy dầu. Rút ra xem, quả nhiên là sổ sách.
Hắn rút một cuốn sổ sách giả từ bên hông ra, đổi chỗ cho nhau rồi lại dùng giấy dầu gói lại nhét vào, cuối cùng khôi phục lại chỗ đó như cũ.
Lý Nhai đảo mắt nhìn một vòng, thấy không có gì không ổn liền xoay người chuẩn bị trở về phục mệnh. Đi được mấy bước lại dừng lại, quay trở lại đặt ngay ngắn chiếc trâm cài trên bàn trang điểm mà hắn vừa vô tình làm lệch, hài lòng gật đầu rồi đi.
Về đến phủ liền đến tìm Lục Chiêu Cẩn, giao sổ sách cho hắn.
Lục Chiêu Cẩn lật xem sổ sách, không ngoài dự đoán, bên trong đều là những nhân vật tầm trung, không có quan viên nào.
Điều này là tất nhiên, Hoàng Đại Vũ một tên tép riu, không tiếp xúc được với những người đó mới là bình thường. Sổ sách quan trọng nhất vẫn là ở chỗ Tri huyện, nhưng cuốn sổ này cũng có tác dụng.
Bây giờ có thể khẳng định Tri huyện Cối Kê tuyệt đối không vô tội, chín phần mười là một thành viên tham ô.
Những ngày này hắn đã quen thân với Hoàng lão bản. Đối phương chỉ tưởng hắn là công tử nhà giàu từ phương bắc đến đây để tạo dựng sự nghiệp, thuận lợi kế thừa gia nghiệp.
Thế là khi mẫu thân của Tri huyện Cối Kê tổ chức đại tiệc mừng thọ, Lục Chiêu Cẩn đã nhờ hắn ta kiếm một tấm thiệp mời.
Hoàng lão bản là phú thương giàu nhất huyện Cối Kê, lại là thương nhân buôn lương thực, quan hệ với phủ Tri huyện không tệ. Vì vậy hắn ta xin thêm một tấm thiệp mời cho một vị công tử nhà giàu khác mà hắn quen biết, phủ Tri huyện tự nhiên đã cho.
Nhi tử Tri huyện trong lòng khinh bỉ, chẳng qua lại là một kẻ muốn nịnh bợ phủ Tri huyện của bọn họ thôi. Nếu không phải vì thấy vị Chương công tử nào đó do Hoàng lão bản giới thiệu hào phóng, loại chó săn này hắn ta nhìn cũng không thèm nhìn.
Chỉ là rất nhanh hắn ta đã tự vả vào mặt mình, bởi vì hắn ta không chỉ nhìn một lần, mà còn nhìn chằm chằm. Nhưng nhìn không phải là tên Chương Viễn Chi khốn kiếp nào đó, mà là vị hôn thê của hắn ta.
Lúc này cửa phủ Tri huyện khách khứa tấp nập. Nhi tử Tri huyện đứng ở cửa đón khách. Tạ Tiểu An thực sự không thể làm lơ ánh mắt nóng rực đó, trong lòng vô cùng ghét bỏ.
Lục Chiêu Cẩn bên cạnh tiến lên che chắn trước mặt Tạ Tiểu An, khóe miệng nở nụ cười ôn hòa nhưng đáy mắt lại lạnh như băng.
“Chương phủ dâng tặng một đôi ngọc như ý!” Tiểu tư bên cạnh lớn tiếng xướng tên lễ vật.
Nhi tử Tri huyện kia vênh váo tự cho mình là phong độ đi đến trước mặt Tạ Tiểu An.
“Tại hạ là nhi tử của Tri huyện, Chu Huy, xin chào cô nương!”
Tạ Tiểu An nhìn bộ dạng thiểu năng của đối phương, thầm niệm: Phải nhịn!
Mấy hôm trước Lục Chiêu Cẩn đã bàn bạc với nàng, đến lúc tiệc mừng thọ của mẫu thân Tri huyện nàng sẽ cùng Lục Chiêu Cẩn tham dự với tư cách là vị hôn thê của hắn để tiếp xúc với bên nữ quyến.
Lục Chiêu Cẩn mặt không biểu cảm che chắn trước mặt nàng, nói với Chu Huy: “Chu công tử, đây là vị hôn thê của ta.”
Chu Huy người này tướng mạo tầm thường nhưng lại tự cho mình là phi thường, cậy phụ thân là Tri huyện, không ít lần làm chuyện bắt nạt nam hiếp đáp nữ, xưa nay đều dùng lỗ mũi nhìn người.
Lúc này hắn ta cười cười, nháy mắt với Tạ Tiểu An: “Vậy sao? Xin hỏi quý danh của cô nương?
Còn Tạ Tiểu An, nàng cảm thấy cơm tối qua cũng sắp nôn ra rồi.
Nàng tự khuyên mình: Thôi! Nhịn thêm chút nữa! Điều tra án là quan trọng nhất!
Tạ Tiểu An khẽ kéo tay Lục Chiêu Cẩn đang định nói gì, khách khí xa cách nói: “Xin chào công tử, ta họ Tạ, theo vị hôn phu đến chúc thọ lão phu nhân. Trời nắng gắt, không biết chúng ta có thể vào được chưa?”
Chu Huy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như hoa đào bị nắng chiếu, lập tức thấy xót xa.
“Là tại hạ không phải, mời vào!”
Nói rồi đích thân mời hai người vào phủ. Quản gia nhìn bộ dạng nhiệt tình của thiếu gia nhà mình không khỏi ngạc nhiên, lại nhìn ánh mắt của thiếu gia dán chặt vào người cô nương kia liền không khỏi đau đầu.
Vội vàng tiến lên nói: “Chương công tử, ta cho tiểu tư dẫn ngài đến chiếu nam.”
Nói rồi lại sai một nha hoàn đến nói với Tạ Tiểu An: “Tạ cô nương, nàng ta dẫn cô nương đến hậu viện, nữ quyến đều ở bên đó.”
Nha hoàn kia hành lễ rồi nói: “Cô nương mời đi lối này.”
Tạ Tiểu An nhìn Lục Chiêu Cẩn: “Ta qua đó trước đây.”
Lục Chiêu Cẩn nhìn vào mắt nàng: “Được.”
Chu Huy bên cạnh nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tạ Tiểu An, trong mắt tràn đầy vẻ muốn chiếm đoạt cho bằng được.
Lục Chiêu Cẩn liếc hắn một cái, đột nhiên cười, nụ cười mang ý vị sâu xa.
Tạ Tiểu An đến chỗ nữ quyến, được sắp xếp ở một vị trí cuối cùng. Nàng ngẩng đầu nhìn, vị trí cao nhất là một bà lão tóc bạc trắng, vị trí thấp hơn gần nhất là một phu nhân hơi mập, trong mắt ngậm ý cười, ăn mặc trang điểm đoan trang, vừa thể hiện sự tôn quý của phu nhân quan lại, lại không quá phô trương. Tạ Tiểu An dời ánh mắt, vị này chắc là phu nhân Tri huyện.
Một nha hoàn dâng trà cho Tạ Tiểu An, nàng ta cung kính nói: “Xin chào cô nương, nô tỳ là Hoàn Bội, xin dâng trà cho cô nương.”
Bình luận cho "Chương 30"
BÌNH LUẬN