- Home
- Quan tài mở, trăm ma tan, Vương phi từ địa ngục trở về
- Chương 160 - Trắc phi là yêu nghiệt? Mở màn náo nhiệt!
Tại biệt viện Tây Giao, những người được mời đến đều là quan viên dưới trướng Thái tử cùng với gia quyến của họ.
Chính vì thế, sự xuất hiện của mẹ con Mục Anh và Hách Hồng Anh trở nên vô cùng khác biệt, thu hút vô số ánh mắt đánh giá.
Mục Anh hành xử đoan trang, ngồi quỳ ngay ngắn trong tiệc rượu, phong thái thanh nhã trầm tĩnh, thậm chí không hề kém cạnh bất kỳ tiểu thư danh môn nào có mặt.
Khoảnh khắc này mọi người gần như quên mất nàng từng là thê tử của tội thần.
Còn tiểu Ngọc Lang, từ nhỏ đã có dung mạo tinh xảo đáng yêu, gần đây lại được Hách Nghị huấn luyện võ công, thân hình cao lớn vượt trội, nhìn không giống trẻ con bảy tám tuổi, mà như một thiếu niên mười ba mười bốn.
Hơn nữa, mỗi đêm cậu đều đi tuần địa phủ, chứng kiến đủ loại yêu ma quỷ quái, vì vậy lúc này, dù bị bao nhiêu người quan sát cậu vẫn thản nhiên như không, phong thái thậm chí còn trội hơn cả những công tử quý tộc ở đây.
Mẫu tử hai người chỉ đơn giản ngồi đó không làm gì cả cũng đủ khiến người ta không thể rời mắt.
Có kẻ kinh diễm, có kẻ hiếu kỳ, lại có những kẻ rì rầm bàn tán.
Sau khi biết được thân phận của họ, ánh mắt của đám người xung quanh lập tức chuyển thành khinh thường xen lẫn chế giễu.
Hách Hồng Anh nghe thấy những lời gièm pha lập tức lườm chằm chằm đám người lắm miệng kia.
“Một lũ chó mắt nhìn người kém! Đám người này thì biết cái gì!”
“Nói về gia thế, Mục gia cũng là võ tướng thế gia! Mục tỷ còn lớn lên bên cạnh phu nhân Trấn Quốc Hầu! Còn bọn họ, khi Mục gia và Trấn Quốc Hầu phủ hiển hách, tổ tiên bọn họ còn đang tè bậy chơi bùn ngoài ruộng kìa!”
Hách Hồng Anh chẳng khác gì một khẩu đại bác, lời nói sắc bén bắn thẳng vào đám nữ quyến khiến bọn họ tức đến nghiến răng.
Nhưng hôm nay không chỉ có nữ quyến, đám quan viên phe Thái tử cũng có mặt, họ đương nhiên không dại mà hạ thấp thân phận để đấu võ mồm với Hách Hồng Anh.
Chủ yếu là… chẳng ai dám chọc giận nắm đấm của Hách Nghị.
Trước đó từng có một ngôn quan dâng sớ lên chỉ trích Hách Nghị không biết dạy dỗ muội muội, để nàng vô lễ với quan viên triều đình.
Hách Nghị khi ấy không hề phản ứng.
Nhưng ngay ngày hôm đó, khi vị ngôn quan kia vừa tan triều hắn đã bị trùm bao tải đánh cho mặt mày sưng húp như đầu heo ngay giữa phố.
Từ đó về sau, các quan viên triều đình, hễ thấy huynh muội Hách gia liền tự động tránh đường.
Trước khi đến bữa tiệc, phần lớn quan viên đã nghe phong thanh rằng Thái tử có ý nhận tiểu công tử nhà họ Vương làm nghĩa tử.
Vì vậy họ đều dặn dò kỹ càng nữ quyến trong nhà không để họ buông lời bất kính.
Những kẻ lỡ miệng lập tức bị phụ thân hoặc phu quân lườm cháy mặt.
Bất tri bất giác, không một ai dám lên tiếng cãi lại Hách Hồng Anh.
Nàng hừ một tiếng, chẳng lấy đó làm tự hào mà ngược lại càng thêm cảnh giác, ghé sát Mục Anh nói nhỏ:
“Bọn họ mà còn chẳng dám hé răng, xem ra bữa tiệc này có âm mưu không nhỏ đâu. Chúng ta phải thật cẩn thận.”
Mục Anh khẽ gật đầu, nét mặt bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn luôn đề phòng.
“Sư cô yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Khác với sự cảnh giác của hai nữ nhân, tiểu Ngọc Lang vẫn điềm nhiên thản nhiên.
Hách Hồng Anh nhìn cậu, càng thấy thương xót, than thở:
“Ai dà, tiểu sư điệt nhà ta đúng là tâm thái tốt ghê.”
Haiz, ca ca của nàng đúng là vô dụng quá, người ta hay nói “gần quan được ban lộc”, vậy mà khi nào nàng mới được đổi cách xưng hô, gọi cậu là chất(cháu) đây chứ!”
Đúng lúc này, toàn bộ khách mời đều đồng loạt đứng dậy.
Hách Hồng Anh ngước mắt nhìn, ngay sau đó lộ ra vẻ kinh ngạc mừng rỡ.
“Bái kiến Thích lão thái quân!”
“Tham kiến lão phu nhân Nhữ Dương vương phủ!”
Chỉ thấy một lão phu nhân tóc bạc trắng chống gậy đầu rồng, được một thiếu niên dìu đỡ, chậm rãi tiến vào.
Phía sau có bảy tám nữ thị vệ võ nghệ tinh thông theo hầu, trông vô cùng oai phong.
Lão phu nhân mặt mày hòa ái, miệng luôn nở nụ cười.
Các triều thần và quan viên có mặt trong bữa tiệc sắc mặt khác nhau, âm thầm trao đổi ánh mắt, không ai ngờ rằng vị lão thái quân của Nhữ Dương vương lại xuất hiện.
“Lão thái quân! Người cuối cùng cũng đến!” Hách Hồng Anh lập tức bước lên trước, thân thiết khoác lấy cánh tay còn lại của lão thái quân.
“Nha đầu nghịch ngợm này, lão thân còn chưa bước vào đã nghe tiếng ồn ào của con rồi.” Thích lão thái quân khẽ điểm trán nàng một cái.
Hách Hồng Anh cười hì hì, lè lưỡi: “Lão thái quân, người còn chưa gặp Mục tỷ tỷ của con đâu nhỉ?”
Thích lão thái quân gật đầu, ánh mắt chuyển về phía Mục Anh. Mục Anh đã sớm đứng dậy, thấy vậy liền dắt theo nhi tử tiến lên hành lễ.
“Mục Anh bái kiến lão thái quân.”
Thích lão thái quân mỉm cười hiền từ, buông tay thiếu niên bên cạnh, chủ động nắm lấy tay Mục Anh. Tuy tuổi đã cao nhưng đôi mắt lão nhân gia vẫn trong sáng và tinh tường.
Bà chăm chú nhìn Mục Anh, trong mắt hiện lên nét hoài niệm sâu sắc.
“Nhìn con lão thân lại nhớ đến vị tỷ tỷ đã khuất của mình… Con à, những năm qua con đã chịu khổ rồi.”
Mục Anh sững sờ. ‘Tỷ tỷ’ mà lão thái quân nhắc đến tất nhiên chính là tổ mẫu của nàng—Mục lão phu nhân đã qua đời.
Mắt Mục Anh hơi đỏ lên, giọng nhẹ nhàng: “Đa tạ lão thái quân còn nhớ đến, đó là phúc khí của Mục Anh.”
Lão thái quân thở dài, tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay xuống đeo vào tay Mục Anh. Nàng vội vàng muốn từ chối nhưng bị lão thái quân nắm chặt lại.
“Trưởng bối ban thưởng không thể từ chối, cứ nhận lấy đi.”
“Tạ ơn lão thái quân.” Mục Anh cảm động trong lòng. Lúc này, ánh mắt của lão thái quân lại rơi trên người Vương Ngọc Lang, nụ cười càng thêm ôn hòa.
“Đứa nhỏ này thật linh lợi, lão thân nhìn mà thấy thích, thực sự rất có duyên. Tiểu Ngũ, con thấy thế nào?”
Thiếu niên bên cạnh lão thái quân mặc cẩm bào đỏ thẫm, dáng vẻ tuấn tú quý khí. Dù chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi nhưng khi cười lại lộ ra hai chiếc răng khểnh đáng yêu:
“Tôn nhi cũng thấy rất có duyên với tiểu đệ này.”
Vừa nói hắn liền chủ động nắm lấy tay Vương Ngọc Lang: “Ngọc Lang đệ đệ, ta là Sở Tu Văn, sau này cứ gọi ta là Tu Văn ca ca nhé.”
“Tu Văn ca ca, chào huynh!” Tiểu Ngọc Lang hồn nhiên chào lại.
Sở Tu Văn vừa gặp đã thích tiểu đệ này, liền đưa mắt nhìn tổ mẫu mình đầy mong đợi.
Thích lão thái quân mỉm cười: “Tu Văn từ nhỏ đã muốn có một đệ đệ, nay vừa hay gặp được tiểu Ngọc Lang rất hợp ý. Hay là để hai đứa kết nghĩa huynh đệ đi?”
Vừa dứt lời, ngay cả Hách Hồng Anh cũng kinh ngạc.
Nàng chớp chớp mắt, biết rõ đại ca mời lão thái quân đến để giúp đỡ, nhưng lần này lão thái quân ra tay giúp đỡ không phải chuyện nhỏ.
Phải biết rằng, nếu lão thái quân để tôn nhi mình kết nghĩa với Vương Ngọc Lang, không chỉ nâng cao thân phận của mẫu tử Mục Anh, mà còn ảnh hưởng đến bối phận của bọn họ!
Đừng nhìn Sở Tu Văn còn nhỏ, nhưng bối phận của hắn rất cao, ngang hàng với Thái tử.
Nếu hắn kết nghĩa huynh đệ với Vương Ngọc Lang thì Thái tử làm sao có thể nhận Ngọc Lang làm nghĩa tử được nữa?
Khách khứa trong tiệc nhìn nhau, sắc mặt phức tạp.
“Không thể!” Một giọng nữ đột nhiên vang lên. Chỉ thấy Tư Đồ Vi dẫn theo cung nữ vội vã đi tới.
Mọi người vội đứng dậy hành lễ.
Rõ ràng Tư Đồ Vi đã vội vàng chạy đến, khi nhìn thấy lão thái quân trong mắt nàng ta lóe lên một tia tức giận.
Rõ ràng hôm nay nàng ta không hề mời lão thái bà này đến! Đối phương đã tự tiện đến thì thôi đi, còn muốn phá hỏng chuyện tốt của nàng ta?
Tư Đồ Vi tức giận đến mức muốn nổ tung. Nàng ta đã tốn bao công sức mới lấy được long châu, vừa khéo còn khiến Thái tử vui vẻ, cũng đã cho hắn uống giải dược, chỉ đợi cùng Thái tử tới đây thu nhận Vương Ngọc Lang làm nghĩa tử.
Lúc đó giải dược sẽ phát huy tác dụng, cũng vừa hay ứng nghiệm với lời tiên đoán “nghĩa tử chuyển vận”.
Ai ngờ lão thái quân của phủ Nhữ Dương vương phủ lại chạy đến phá đám!
Thái tử tạm thời không tiện lộ diện, chỉ có thể để nàng ta đến trước.
Thích lão thái quân là nhất phẩm cáo mệnh, lại còn là biểu cô mẫu của đương kim Hoàng đế, phẩm cấp và bối phận đều cao hơn trắc phi của Đông cung.
Tư Đồ Vi khí thế hung hăng bước vào nhưng lão thái quân chỉ liếc nàng ta một cái, lạnh lùng hừ một tiếng:
“Tôn nhi nhà lão thân kết nghĩa với tiểu công tử nhà họ Vương thì có gì không được? Trắc phi quả thật lo chuyện bao đồng, khí thế thật ghê gớm, suýt chút nữa lão thân còn tưởng Thái tử phi giá lâm!”
Sắc mặt Tư Đồ Vi khẽ biến đổi, trong lòng đã thầm hận chết lão thái bà này nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ làm bề dưới ngoan ngoãn.
“Thỉnh an lão thái quân. Người nói quá lời rồi, bản phi là thay Thái tử xuất diện. Điện hạ đã sớm có ý muốn thu nhận tiểu công tử nhà họ Vương làm nghĩa tử.”
“Nếu Thế tử điện hạ kết nghĩa huynh đệ với tiểu công tử nhà họ Vương, chẳng phải sẽ loạn bối phận hay sao?”
Thích lão thái quân hừ lạnh, giọng nói không lớn không nhỏ nhưng khí thế không hề giảm sút: “Xem ra những lời lão thân vừa nói Trắc phi không chịu nghe vào tai rồi.”
“Thái tử muốn thu nhận nghĩa tử tất nhiên phải do Thái tử tự mình ra mặt. Nếu không cũng phải để chính cung Thái tử phi xuất diện. Ngươi dựa vào đâu mà thay mặt Thái tử nói chuyện?”
Tư Đồ Vi suýt chút nữa nghiến vỡ răng.
Lão thái bà chết tiệt này, cố tình đến phá đám có phải không!
“Bởi vì nàng phụng mệnh bản cung mà đến.” Giọng nói của Thái tử chậm rãi truyền đến. Hắn vẫn ngồi trên kiệu, bốn phía che màn kín, không lộ diện.
Chủ yếu là hắn vẫn còn bệnh, đi vài bước đã thở dốc. Hơn nữa ‘vảy cá’ trên người hắn đã lan đến tận cổ, căn bản không thể gặp người. May mà hắn đã để Tư Đồ Vi đến trước.
Nếu không đứa trẻ mang vận may mà hắn coi trọng suýt nữa đã bay mất!
Trong lòng Thái tử cũng dâng lên một cỗ tức giận, giọng điệu không vui: “Trắc phi là danh môn khuê tú, thiên kim của Hữu tướng, lại còn là An Bình Huyện chủ do phụ hoàng đích thân sắc phong. Lão thái quân đức cao vọng trọng hà tất phải làm khó hậu bối?”
Tư Đồ Vi lập tức tỏ ra đáng thương. Nhưng đúng lúc này một giọng nữ cao vút vang lên:
“Thái tử điện hạ nói sai rồi! Hiện tại vị Trắc phi Đông cung chính là yêu nghiệt hóa thân! Nàng ta tuyệt đối không phải là An Bình của nhà chúng ta!”
Phu nhân Hữu tướng và Tư Đồ Minh Nguyệt dẫn theo một nhóm người vội vàng tiến vào.
Toàn bộ khách khứa trong tiệc lập tức chấn động.
Sắc mặt Tư Đồ Vi thoáng biến đổi, trong khoảnh khắc suýt nữa không giữ nổi vẻ mặt. Một cỗ hoảng loạn trào dâng trong lòng nàng ta!
Hai tiện nhân này sao lại đến đây?
Bọn họ nói vậy là có ý gì?
Chẳng lẽ… nàng ta đã bại lộ rồi?!
Bình luận cho "Chương 160"
BÌNH LUẬN