- Home
- Quan tài mở, trăm ma tan, Vương phi từ địa ngục trở về
- Chương 27 - Là... một con quỷ quen
Yểm vương phủ.
Tư Đồ Kính tuân theo dặn dò, luôn túc trực bên cạnh Vương Ngọc Lang, trong tay cầm một chiếc mai rùa, thi thoảng lại gieo quẻ.
Càng bói, mồ hôi càng túa ra như mưa.
Quẻ nào cũng đại hung.
Tư Đồ Kính lau mồ hôi lạnh trên trán, lẩm bẩm: “Cái vị quỷ cô nãi nãi kia nói có khách không mời, chẳng lẽ là một vị quỷ khách?”
Dựa theo quẻ tượng này, tối nay hắn chín phần chết, một phần sống.
Tư Đồ Kính—tên lang băm này thật muốn khóc. Năm xưa vì muốn an toàn hắn mới từ bỏ thuật số để theo nghề y, thế mà vẫn không thoát nổi tai họa.
Hắn nhìn quanh gian phòng, càng nhìn càng thấy góc nào cũng đáng nghi, đâu đâu cũng làm người ta lạnh sống lưng. Theo nguyên tắc “có chết cũng phải chết minh bạch”, hắn nghiến răng móc ra một bình nhỏ.
Trong bình chứa nước mắt bò, bôi lên mí mắt có thể nhìn thấy quỷ.
Tư Đồ Kính đổ ra một ít, bôi lên mắt. Một luồng khí lạnh lẽo lập tức xông vào con ngươi.
Hắn vừa mở mắt, tim suýt nữa thì ngừng đập.
Một đôi mắt đen kịt vô hồn trừng trừng nhìn chằm chằm hắn.
Người đối diện dường như đang treo ngược trên trần nhà, tựa như một con dơi, không biết đã quan sát hắn trong tư thế này bao lâu rồi.
Tóc gáy Tư Đồ Kính dựng ngược cả lên.
Dùng chút lý trí cuối cùng, hắn run rẩy móc ra một tấm bùa.
BỐP!
Một bạt tay dán thẳng lên trán đối phương, sau đó quay đầu chạy thục mạng.
“A a a a a! Quỷ! Quỷ đến rồi—!”
—
Vừa bước ra khỏi đường Âm Dương, đoàn người Thanh Vũ đã nghe thấy tiếng gào xé họng của Tư Đồ Kính.
Hắn lao ra khỏi sân viện, vừa trông thấy Thanh Vũ, lập tức như nhìn thấy mẫu thân, dang tay muốn nhào đến.
“Vương phi— A u—”
Một sợi xích đen từ phía sau vung tới, suýt nữa trói chặt cổ hắn.
Thanh Vũ khẽ điểm mũi chân, tung người lên phía trước, một cước đạp Tư Đồ Kính sang bên, đồng thời vung tay tóm lấy sợi xích đen.
Tiêu Trầm Nghiên không hề chậm hơn nàng, trường đao rời vỏ, ma sát tạo ra tia lửa.
Hắn định giống như lúc trên đường Âm Dương, chém đứt sợi xích câu hồn này.
Nhưng đúng lúc đó Thanh Vũ bỗng quát khẽ: “Tiêu Trầm Nghiên, khoan!”
Mũi đao dừng lại giữa không trung.
Tiêu Trầm Nghiên nhìn nàng, ánh mắt mang theo sự dò hỏi.
Thanh Vũ cũng bất đắc dĩ, liếc sang Tư Đồ Kính: “Ngươi rốt cuộc đã làm gì?”
Tư Đồ Kính bị đá ngã chổng vó, vừa bò dậy, miệng còn chưa kịp nhổ hết đất cát đã vội vàng kêu oan:
“Thuộc hạ có làm gì đâu! Thuộc hạ sợ gần chết, một con quỷ dí sát mặt thuộc hạ, thuộc hạ liền dán lá bùa mà vương phi cho lên trán nó thôi mà!”
Thanh Vũ: “……”
Bút phán quan: “……”
Ngươi có biết lễ phép không hả?
Lá bùa đó là âm văn mà Thanh Vũ tự tay viết, mang theo khí tức âm quan của nàng.
Thanh Vũ đã đoán trước tối nay sẽ có quỷ sai đến câu hồn Vương Ngọc Lang nên mới đưa cho Tư Đồ Kính lá bùa này để hắn dùng xua đuổi.
Nhưng không bảo hắn trực tiếp dán thẳng lên trán quỷ sai!
Một quỷ sai bình thường mà trúng phải âm văn của nàng, chỉ sợ đã hồn phi phách tán rồi!
Nhưng mà…
Đối phương chưa tan hồn, chứng tỏ người đến không phải quỷ sai bình thường.
Bút phán quan khẽ nói: “A Vũ, ta có linh cảm không hay. Xích câu hồn này… trông quen lắm…”
Thanh Vũ: “Ngươi đừng có linh cảm. Linh cảm của ngươi xưa nay toàn đúng lúc không nên đúng.”
Quả nhiên, ngay sau đó, một giọng nói âm u quỷ dị vang lên theo sợi xích câu hồn, rơi thẳng vào tai nàng:
“Ta nói này, quỷ cô nãi nãi, nếu ngươi còn không thu lại âm văn của ngươi, ta thật sự làm loạn đấy.”
Vừa nghe thấy giọng nói kia, Thanh Vũ lập tức cảm thấy ê răng.
Tư Đồ Kính hoảng sợ: “Vương phi, giờ phải làm sao?”
Thanh Vũ đáp gọn: “Ta vào xem thử.”
Nàng vừa định bước vào, cánh tay đã bị ai đó giữ lại.
Nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy Tiêu Trầm Nghiên cau chặt mày.
Môi mỏng của hắn mím lại, rõ ràng không tán thành việc nàng một mình đi vào.
Thanh Vũ cười nhạt: “Không sao đâu, là… một con quỷ quen.”
Nghe vậy, Tiêu Trầm Nghiên mới thả tay, nhưng vẫn dặn dò: “Có chuyện thì gọi ta.”
Thanh Vũ khẽ gật đầu, ánh mắt ánh lên ý cười.
Nàng bước nhanh vào phòng.
Vừa nhìn liền thấy một “con quỷ xui xẻo” đang treo ngược, trên trán dán chặt lá bùa của nàng.
Thanh Vũ đi tới, nhẹ nhàng gỡ bùa xuống.
Đối phương lập tức rơi xuống đất.
Chỉ thấy…
Người này đội mũ tang, ngũ quan âm nhu, giữa chân mày có một sợi chỉ đỏ, dung mạo tuấn mỹ nhưng lại mang theo vẻ mệt mỏi chết chóc, đôi mắt luôn híp lại, trông như không có sức sống.
Bộ hắc bào trên người hắn là do quỷ khí ngưng tụ, cổ áo thêu âm văn địa phủ, nổi bật hai chữ:
“DẠ DU”.
Danh phận đã quá rõ ràng.
Dạ Du Thần.
Địa phủ do Minh Đế cai quản, là Thái Sơn Phủ Quân.
Dưới Minh Đế có Thập Điện Diêm Vương.
Dưới Diêm Vương, chính là Nhật Du Thần và Dạ Du Thần.
Thanh Vũ là một âm quan thiên mệnh, một sự tồn tại đặc biệt trong địa phủ, mà Dạ Du Thần cũng có địa vị đặc biệt không kém.
Đặc biệt xui xẻo, bất kể là người hay quỷ, đều phiền phức khi phải gặp hắn.
“Ta biết ngươi rảnh, nhưng ngươi rốt cuộc rảnh đến mức nào mà ngay cả việc quỷ sai câu hồn cũng muốn chen một chân vào?” Thanh âm của Thanh Vũ tràn đầy bất lực, nàng thực sự không ngờ đêm nay lại là tên này đến.
Dạ Du Thần trừng mắt nhìn nàng: “Nếu ta không rảnh rỗi như vậy, làm sao phát hiện có kẻ giở trò trên sổ sinh tử, muốn giúp người hoàn dương đây?”
Thanh Vũ cười như không cười nhìn hắn, giơ giơ tấm bùa trong tay: “Vậy sao? Ngươi định tố giác ta à?”
Nàng tiến lên một bước, Dạ Du Thần liền lui một bước, đôi mắt cá chết đầy oán khí: “Ngươi cái đồ quỷ chết tiệt này, lén trốn lên nhân gian chơi mà không dẫn ta theo, còn để người ta dán bùa lên mặt ta!”
“Tim ta đây này, lạnh lẽo buốt giá quá~”
Thanh Vũ nghe mà ê răng, trừng hắn một cái: “Bớt nói nhảm, lo mà giữ cái miệng của ngươi, đừng có xen vào chuyện của ta.”
Dạ Du Thần hừ một tiếng: “Muốn ta mặc kệ thì phải có điều kiện.”
Thanh Vũ híp mắt nhìn hắn, bất chợt nở nụ cười, Dạ Du Thần lập tức biến sắc, quay đầu định chạy nhưng sợi xích câu hồn trong tay hắn lại không nghe lệnh, trói chặt hai chân hắn.
“Bịch!”
Hắn ngã sấp xuống đất.
(Truyện cập nhật nhanh nhất, mới nhất TẠI ĐÂY)
Thanh Vũ đạp lên mông hắn, nghiền nhẹ một cái, Dạ Du Thần ngay lập tức lộ ra vẻ mặt vừa đau đớn vừa thích thú, đôi mắt híp tủm tỉm cười:
“Đau quá đau quá~ Aizz, đánh là thương, mắng là yêu, tiểu quỷ chết tiệt, ngươi thương ca ca ta đến mức nào mà vừa gặp đã vội vàng động tay động chân thế~”
“Ngươi còn thấy thích nữa à? Hay ta cho ngươi thêm chút ‘ấm áp’ nhé?” Một chiếc đèn U Minh xuất hiện trong tay Thanh Vũ.
Dạ Du Thần biến sắc, lập tức nghiêm túc nói: “A Vũ, ngươi định làm gì thế, có gì không thể nói chuyện đàng hoàng sao? Đặt cái đèn đó xuống, chúng ta vẫn là bằng hữu tốt mà.”
Thanh Vũ liếc hắn một cái: “Vậy thì ta hỏi bằng hữu tốt của ta đây, trách nhiệm của Dạ Du Thần là tuần tra nhân gian, giám sát thiện ác. Nay có người nhân gian cấu kết với quỷ địa phủ, giết hại trẻ con, cướp đoạt sinh hồn, nuôi dưỡng sơn tỷ dã quái.”
“Ngươi đường đường là Dạ Du Thần mà chẳng hay biết gì, là do ăn không ngồi rồi quên cả trách nhiệm, hay là đã cấu kết với đám sâu mọt của địa phủ, cũng có phần trong chuyện này?”
Nụ cười hời hợt trên mặt Dạ Du Thần biến mất, đôi mắt híp cũng mở ra, lóe lên ánh sáng nguy hiểm: “Ngươi chắc chắn chứ?”
Thanh Vũ cúi đầu nhìn hắn, nét cười trên mặt dần thu lại nhưng lực chân lại ngày càng nặng thêm.
“Giả bộ à? Nếu không liên quan đến ngươi, vậy sao trùng hợp thế, ta vừa cứu sinh hồn đứa trẻ về, ngươi liền xuất hiện?”
Dạ Du Thần lúc này cũng không còn tâm trạng đùa cợt nữa: “Ta thề bằng mạng quỷ của mình, nếu ta thực sự có dính líu đến chuyện này, sẽ bị đày xuống Vô Gián địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh!”
Hắn vừa lập quỷ thệ, quỷ khí trên người liền cuộn trào.
Thanh Vũ lại đá hắn một cái, Dạ Du Thần thuận thế lăn một vòng, vừa định bò dậy thì nữ tử phía trên lạnh giọng quát:
“Ta bảo ngươi đứng dậy chưa?”
“Bịch!”
Dạ Du Thần quỳ xuống ngay lập tức.
Thanh Vũ lạnh lùng nhìn hắn: “Nhân gian và địa phủ vốn dĩ phải rạch ròi, nay âm dương hỗn loạn, còn ngươi lại nhởn nhơ chẳng làm gì. Nếu vụ này mà ngươi không tra rõ được thì đừng làm Dạ Du Thần nữa.”
“Cút xuống địa phủ hốt phân đi, đỡ tốn bổng lộc của địa phủ!”
Mặt Dạ Du Thần trắng bệch, miệng mếu máo, ngay cả cái mũ tang trên đầu cũng rũ xuống.
“Hu hu hu~ A Vũ hung dữ quá~”
Thanh Vũ cười như không cười nhìn hắn, ánh mắt đó làm Dạ Du Thần sởn gai ốc, không dám giở trò nữa, đàng hoàng nói: “Ta lập tức đi điều tra!”
“Kẻ nào dám buôn bán sinh hồn ngay dưới mí mắt ta, ta không giết hắn thì thôi!!”
Sau một tràng lời thề độc địa, đôi mắt hắn lại híp lại, lộ ra vẻ gian xảo: “A Vũ, ngươi lên nhân gian lần này chỉ để tra vụ này thôi sao? Ta vừa nghe người ta gọi ngươi là vương phi đấy…”
Thanh Vũ chống cằm cười: “Ngươi chắc chắn muốn quản chuyện của ta à?”
Dạ Du Thần lập tức im bặt, ném lại một câu: “Không dám không dám, sáng mai ta lại tìm ngươi.” Rồi co giò chạy biến.
Sau khi hắn rời đi, bút phán quan mới nói: “Tên xui xẻo này đã xuất hiện, e rằng sau này chẳng có ngày nào yên ổn nữa.”
“Thật sự là xui xẻo.” Thanh Vũ nhếch môi cười: “Nhưng xui xẻo cũng có thể chuyển dời mà.”
Dù là người hay quỷ, gặp phải Dạ Du Thần đều sẽ xui xẻo, nhưng mà…
Nói về một trăm cách lợi dụng Dạ Du Thần và cách ‘chuyển xui thành may’, trên trời dưới đất, không ai tinh thông bằng Thanh Vũ cả~
Bình luận cho "Chương 27 "
BÌNH LUẬN