- Home
- Quan tài mở, trăm ma tan, Vương phi từ địa ngục trở về
- Chương 423 - Một nhà ba người ôm đầu khóc rống
Khi Lăng Sương mở mắt, cảnh tượng đầu tiên nàng nhìn thấy chính là nữ nhi mình đang cưỡi trên cổ hiền tế, hai tay giật lấy tóc mai của hắn làm dây cương, lắc qua lắc lại, bộ dạng hống hách sai khiến.
Lăng Sương bỗng nhớ lại khi con bé mới học cưỡi ngựa.
Lúc đó nàng bé tí hon, bà tìm cho nàng một con ngựa con ngoan ngoãn nhưng nàng không chịu, lén lút leo lên con chiến mã cao lớn rồi một mình cưỡi đi.
Chiến mã hoang dã khó mà thuần phục vậy mà nàng chẳng sợ chút nào.
Ở trên lưng ngựa bị hất qua hất lại, người khác đã sợ hãi xanh mặt, chỉ có nàng là cười khanh khách.
Ký ức quá khứ và cảnh tượng trước mắt trùng lặp lên nhau.
Chiến mã năm đó không biết còn sống không nhưng con ngựa hoang bây giờ thật sự làm Lăng Sương thoáng thất thần.
Tiêu Trầm Nghiên trong mắt bà vốn là một vãn bối thân thuộc.
Mà Thương Minh lại là tồn tại cao cao tại thượng khiến bà kính sợ.
Hai người lại là một, cuối cùng còn trở thành hiền tế của bà.
Cảm giác này quá mức mâu thuẫn, một lúc khó mà tiêu hóa.
Lại nhìn Thanh Vũ cưỡi lên cổ Tiêu Trầm Nghiên, coi hắn như ngựa to mà sai sử, đối với Lăng Sương mà nói, cảm giác ấy vừa hoang đường lại vừa hợp tình hợp lý.
Lăng Sương cảm thấy thế giới này quá hư ảo.
“Tiêu nghiên mực! Nhận rõ tình hình chưa? Ai mới là trời của huynh?”
“Nàng nàng nàng… vĩ đại vô song, khuynh quốc khuynh thành, A La Sát Thiên—vẻ đẹp như hoa của Vân Thanh Vũ…”
“Còn dám ra lệnh cho ta không?”
“Không dám…”
“Phạt huynh quỳ bàn giặt, huynh chịu không?”
Giọng nam nhân ẩn nhẫn tiếng cười:
“Chịu chứ, không dám không chịu.”
Thanh Vũ hừ một tiếng, nhẹ nhàng véo tai hắn:
“Coi như huynh thức thời, bản tọa sẽ rộng lượng tha cho huynh lần này.”
“Tạ ơn bệ hạ đại xá.”
Tiêu Trầm Nghiên mặc nàng tác oai tác quái trên đầu mình, cõng nàng quay người lại, đúng lúc bắt gặp ánh nhìn vừa phức tạp vừa an ủi, lại vừa không biết nói sao cho phải của Lăng Sương.
Khoảnh khắc sau—
Thanh Vũ lập tức tuột khỏi vai Tiêu Trầm Nghiên, mà hắn cũng vội vàng chỉnh sửa y phục, liếc thấy trâm cài tóc của tiểu nữ quỷ nhà mình suýt rơi, liền giúp nàng cài lại ngay ngắn.
Một người một quỷ chỉnh trang thật nhanh, sau đó bày ra vẻ trầm ổn, cao thâm khó lường.
Thanh Vũ: “Mẫu thân cảm thấy thế nào?”
Tiêu Trầm Nghiên: “Thân thể nhạc mẫu đã khá hơn chưa?”
Lăng Sương ho nhẹ một tiếng rồi không nhịn được mà nở nụ cười.
Thanh Vũ hiếm khi lộ vẻ lúng túng, chân nàng lùi một bước, đạp mạnh lên mu bàn chân Tiêu Trầm Nghiên.
Tiêu Trầm Nghiên bất đắc dĩ liếc nàng:
Người vừa nhảy lên cổ ta làm loạn là nàng, bây giờ lại trách ta?
Thanh Vũ trừng lại:
Đương nhiên là trách huynh! Chẳng có chút trầm ổn nào, hại ta mất mặt theo!
Lăng Sương nhịn cười đứng dậy, vừa động thân liền có hai bóng người thoắt cái hiện ra hai bên, một trái một phải đỡ lấy bà.
Bà ngây ra một chút, rồi mượn lực hai người đứng lên, sau đó mới nói:
“Thân thể đã dễ chịu hơn nhiều rồi.”
Bà hơi gật đầu với Tiêu Trầm Nghiên:
“Đa tạ.”
Tiêu Trầm Nghiên bình tĩnh nói:
“Người một nhà, không cần khách sáo.”
Lăng Sương hơi sững sờ, rồi ý cười trong mắt càng sâu.
Bà nhìn về phía Thanh Vũ, hơi nâng tay lên, bàn tay khẽ run.
Khoảnh khắc sau, Thanh Vũ nắm lấy tay bà đặt lên má mình.
“Mẫu thân, con trưởng thành rồi.”
Lăng Sương suýt nữa bật khóc, bà cố đè nén cay xè nơi khóe mắt, giọng khàn khàn nói:
“Ta không phải một mẫu thân tốt.”
“Làm mẫu thân không có tốt hay không tốt.”
Thanh Vũ bỗng nhớ đến Phạn U.
Lão quỷ đó luôn nói bản thân chưa đủ tốt, chưa xứng đáng để nàng gọi một tiếng phụ thân.
Hắn bảo nàng chờ thêm một chút, đợi hắn trở nên tốt hơn rồi hãy gọi hắn một tiếng như vậy.
Nàng chờ, chờ mãi…Nhưng rõ ràng hắn đã rất tốt rồi.
Cuối cùng nàng vẫn không thể tận miệng gọi ra hai tiếng phụ thân ấy.
Đến lúc ấy Thanh Vũ mới bừng tỉnh ngộ.
Trên đời này vốn dĩ không có phụ mẫu hoàn hảo. Có những chuyện, có những lời không thể chờ đợi. Nếu không biết trân trọng những gì đang có chỉ có thể để mất đi mà thôi.
Nàng khẽ siết lấy tay Lăng Sương, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
“Mẫu thân đã chọn con, đúng không?”
Khi ký ức được khôi phục, bà lựa chọn con mình.
Như vậy là đủ rồi!
Người thân tồn tại không phải để trở thành lá chắn vững chắc hay bức tường đồng vách sắt, càng không phải đại thụ che mưa chắn gió.
Mà là bất kể thời gian, địa điểm, hoàn cảnh hay biến cố, họ vẫn luôn lựa chọn ta, vẫn luôn đứng về phía ta.
“Lăng Sương thần tướng đã không còn. Ta là Mục Ngạo Tuyết.”
Lăng Sương, hay có lẽ nên gọi là Mục Ngạo Tuyết, siết chặt tay Thanh Vũ, kiên định nói:
“Ta muốn về nhà, về nhà của chúng ta.”
Thanh Vũ không nhịn được bật cười, tinh quái chớp mắt:
“Đại ca còn chưa biết mẫu thân đã trở về đâu.”
Nhắc đến Vân Tranh, hô hấp Mục Ngạo Tuyết cũng khẽ run rẩy, trong lòng tràn đầy khẩn trương, đáy mắt tràn ngập mong chờ.
A Tranh của bà… Bây giờ trông thế nào rồi?
Nhân gian, đêm khuya.
Đợi trời sáng chính là ngày đại hôn của Mục Anh và Hách Nghị.
Mục Anh lựa chọn xuất giá từ phủ Trấn Quốc Hầu, mà Vân Tranh cùng Thanh Vũ chính là những người thân duy nhất còn lại của nàng.
Những ngày qua Vân Tranh cũng không rảnh rỗi.
“Vũ Vũ còn chưa về sao? Không biết tiểu tử Di Nhan kia chuẩn bị lễ vật gì, không nên để lỡ giờ lành của ngày mai.”
Hắn vừa nói vừa chải lông cho con lừa nhỏ.
Diệu Pháp nhai nhồm nhoàm bánh hỷ, hừ hừ nói:
“Lo chuyện bao đồng! Biểu tẩu sao có thể phạm sai lầm này? Nhưng mà, tên xấu xa Vân Tranh, ngươi bị làm sao vậy? Không phải tỷ tỷ ngươi thành thân sao? Sao ta cảm giác ngươi còn căng thẳng hơn cả nàng ấy?”
“Ngươi nói nhảm cái gì! Ta căng thẳng gì chứ!”
“Ngươi không căng thẳng mà tay đầy mồ hôi thế à? Bẩn chết đi được!”
Diệu Pháp ghét bỏ:
“Nếu thực sự không yên lòng, ta đưa ngươi đi tìm biểu tẩu nhé? Ấy, ngươi sững sờ cái gì, đồ xấu xa Vân Tranh—”
Lời còn chưa dứt, nó trợn tròn mắt, há hốc miệng, bởi vì—
Trên mặt Vân Tranh, nước mắt đã chảy thành dòng.
“Mẫu thân…”
Diệu Pháp sợ đến mức hí vang:
“Đừng gọi loạn! Ta không có đứa nhi tử ngoan như ngươi đâu! Không không không! Ta không xứng làm nhạc mẫu của cẩu biểu ca đâu!”
Nhưng khoảnh khắc sau Vân Tranh không hề để ý đến nó mà chạy thẳng về phía trước.
Diệu Pháp quay ngoắt đầu lừa, lúc này mới nhìn thấy giữa sân có một nữ nhân xa lạ.
Vân Tranh xông thẳng về phía bà, nhưng khi sắp chạm đến thì chân hắn bỗng khựng lại.
Hắn nhìn thấy Thanh Vũ và Tiêu Trầm Nghiên đứng dưới hành lang, nhìn thấy nụ cười trên mặt Thanh Vũ.
Không cần ai nói gì, hắn liền hiểu tất cả.
Người trở về lần này… không phải Lăng Sương thần tướng của Thần tộc mà là mẫu thân của hắn và Thanh Vũ.
Chỉ là mẫu thân của bọn họ mà thôi!
Ánh trăng như nước.
Trong sân, nam nhân vừa khóc vừa cười.
Có nhớ nhung, có vui sướng, nhưng cũng không che giấu được uất ức.
Những tiếng “mẫu thân” ấy cách nhau tận mười năm sinh tử.
Diệu Pháp từ từ bước đến bên cạnh Tiêu Trầm Nghiên, kinh hãi nhìn cảnh một nhà ba người đoàn tụ.
Ban đầu chỉ có Vân Tranh khóc, nhưng khóc một hồi hắn lại kéo Thanh Vũ vào, nhất quyết phải cùng muội muội ôm chặt Mục Ngạo Tuyết, khóc đến nỗi đầu cũng đau.
“Biểu ca, thê huynh của huynh khóc giỏi thật đấy… ” Diệu Pháp còn chưa hoàn hồn.
Tiêu Trầm Nghiên ánh mắt mang theo ý cười, nhẹ giọng nói:
“Người có vui buồn, có thể cười lớn khóc to vốn là chuyện tốt.”
Diệu Pháp nhìn hắn chằm chằm:
“Vậy biểu ca bây giờ cũng sẽ cười lớn khóc to sao?”
Nó thực sự không dám tưởng tượng nổi.
Tiêu Trầm Nghiên không trả lời, chỉ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên trời đêm.
Nếu có thể gặp lại phụ mẫu thì đau buồn hay vui mừng có là gì?
Khoảnh khắc này hắn chân thành vui mừng cho Thanh Vũ và Vân Tranh.
Nhưng đồng thời trong lòng hắn cũng không khỏi ghen tỵ.
Liệu hắn có thể tìm lại phụ mẫu của mình không?
Bình luận cho "Chương 423"
BÌNH LUẬN