- Home
- Quan tài mở, trăm ma tan, Vương phi từ địa ngục trở về
- Chương 464 - Thái Nhất thức tỉnh?
Lời của Thanh Vũ rõ ràng đã đánh trúng điểm yếu của Vu Phán.
Chỉ là câu trả lời Vu Phán đưa ra lại ném ra một vấn đề nan giải khác.
Theo lời Vu Phán, hắn có thể dẫn Thanh Vũ và những người khác đến nơi tộc địa Vu tộc tọa lạc, nhưng cho dù dẫn bọn họ đến đó Thanh Vũ và những người khác cũng chưa chắc vào được.
“Cực dạ… cửa mở… cực nhật… cấm vào…”
Lúc Vu Phán nói xong câu này, toàn bộ ngoại vực trời sáng trưng, không phải có mặt trời, mà là ánh sáng trắng chói mắt bao phủ cả thế giới, khiến người ta khó mà mở mắt.
Cực dạ kết thúc, cực nhật đến rồi.
Mà theo lời Vu Phán, tộc địa Vu tộc chỉ có thể ra vào lúc cực dạ, Thanh Vũ và những người khác đã bỏ lỡ thời gian.
Vu Phán bằng lòng dẫn đường không phải vì tin tưởng Thanh Vũ sau khi đến tộc địa Vu tộc sẽ giao ra tơ để Vu La hồi sinh.
Mà là hắn chắc chắn nàng đi vào đó chỉ có chết.
…
…
Nếu đã như vậy, hắn tự nhiên là vui mừng thấy kết quả đó.
“Nếu… muốn… vào, đảo ngược… thời gian…”
Trong mắt Vu Phán là ác ý không hề che giấu: “Chúc… Cửu… Âm…chết… tại ngoại vực, có được hắn… có thể đảo ngược…”
“Câm miệng!” Quỷ trụ đâm xuyên qua yết hầu Vu Phán.
Nam Phương Quỷ Đế nhìn chằm chằm Thanh Vũ: “Lần này ta tuyệt đối không đồng ý!”
Vẻ mặt Mị Tô nghiêm trọng, hắn nhìn Thanh Vũ không nói gì nhưng trong mắt cũng mang theo sự không tán thành.
Thanh Vũ nhìn bọn họ một cái, đổi sang nơi khác nói chuyện với họ.
“Sát Sát! Hắn nói là Chúc Cửu Âm đó! Đó là vị cổ thần chân chính, tồn tại trước cả Thiên Đạo! Cho dù đã chết, thần uy lưu lại cũng đủ để hủy diệt tất cả!”
“Vu Phán kia chính là lừa ngươi đi chịu chết!”
Thanh Vũ: “Đừng kích động như vậy, ngươi đến ngoại vực mới bao lâu, đã nổi nóng bao nhiêu lần rồi.”
Nam Phương Quỷ Đế âm trầm nhìn nàng chằm chằm, rõ ràng là một con quỷ không cần thở, bây giờ lồng ngực lại phập phồng không yên.
“Vốn dĩ ta muốn vào tộc địa Vu tộc, dùng mọi cách cũng phải vào.” Thanh Vũ bình tĩnh nói: “Không cần phải tranh cãi thêm về những chuyện vô nghĩa như vậy nữa.”
“Với lại, nghiên mực và ca ca ta đều ở bên trong, ta càng phải vào.”
Thanh Vũ hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định: “Hắn đang đợi ta.”
Nàng cũng tin tưởng, bất kể là Tiêu Trầm Nghiên hay là Thương Minh đều sẽ không ngồi chờ chết, cho dù thân lâm cảnh tù đày cũng sẽ tìm cách gây rối.
Hơn nữa, Thương Minh là loại người ngoan ngoãn bó tay chịu trói sao?
Có câu gọi là mời thần dễ, tiễn thần khó, Vu tộc ‘mời’ hắn vào, cuối cùng kẻ chịu tội là ai còn chưa biết được đâu!
Ngược lại, tình hình của đại ca…
Thanh Vũ đột nhiên nhìn về phía Thái Thần, lúc này tình hình của Thái Thần đã tốt hơn nhiều, lớp màng che trên mắt trước đó cũng đã tan đi, sinh sinh chi khí lưu chuyển, tự chữa trị vết thương của bản thân hắn.
“Thái Thần thúc, thần lực của ngươi có phải đã mạnh hơn không?”
Thái Thần vẫn luôn lo lắng cho Vân Tranh và những người khác, căn bản không để ý đến bản thân, được Thanh Vũ nhắc nhở như vậy hắn mới hoàn hồn, cẩn thận cảm nhận một chút, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
“Ta… Ta hình như…” Thái Thần nhìn tay mình, biểu cảm biến đổi không ngừng, vừa như khóc vừa như cười, vừa mừng vừa bi.
“Sao thế sao thế? Thái Thần tiểu thúc thúc người đây là muốn khóc hay muốn cười vậy! Biểu cảm của người ngây ngây ngô ngô quá!” Bút Tiểu Viên không nhịn được lo lắng.
Thái Thần lẩm bẩm: “Thần lực của ta đang hồi phục, không… là phản phệ của kết giới đang yếu đi, là A Tranh, nhất định là hắn! Chắc chắn hắn đã luyện hóa được Hồng Mông Cốt rồi!”
Đây quả thật là một tin tốt.
Thanh Vũ cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm, nếu đại ca thật sự thành công luyện hóa Hồng Mông Cốt, vậy thì cho dù hắn rơi vào tộc địa Vu tộc hẳn cũng có thể đảm bảo an toàn cho bản thân, cộng thêm Thương Minh phối hợp, kéo dài thời gian đợi nàng vào chắc là không có vấn đề gì!
“Không có thời gian do dự nữa, bên chúng ta cũng phải tăng tốc lên!”
Chủ ý Thanh Vũ đã định, Nam Phương Quỷ Đế cũng không khuyên được, chỉ đành buồn bực đồng ý.
“Đúng rồi.” Ánh mắt Thanh Vũ lóe lên nhìn về phía Thái Thần: “Diệu Pháp đâu?”
Miệng Thái Thần hé ra, khô khốc nói: “Ta… không gặp được nàng ấy…”
Diệu Pháp cùng Vân Tranh vào trong bụng Côn, cuối cùng chỉ có Vân Tranh bị Vu Tức mang ra, Diệu Pháp vẫn luôn không lộ diện, e rằng đã…
Đáp án hiện lên trong lòng mọi người, lại phủ lên tâm tư của tất cả một bóng mây u ám.
Thanh Vũ không nói gì thêm, ánh mắt lại càng thêm sâu thẳm.
Vu tộc đáng chết, đã nói đến phát ngán rồi.
…
Tam giới.
Tốc độ thời gian trôi ở ngoại vực và tam giới rõ ràng không giống nhau, kết giới ngoại vực xuất hiện khe hở khiến Thần tộc sứt đầu mẻ trán.
Bây giờ ở chỗ vết nứt đều do Khổng Hạo dẫn binh tiêu diệt tà ma, lấp đầy khe hở.
Mà trong Huyền Phong Giới cũng không yên bình.
Không ai biết Lôi Trạch thượng thần và Thiếu tôn vì sao lại trở mặt, vậy mà còn động thủ, người của Huyền Đế tộc đều tập trung cả qua đó.
Không ai chú ý có một bóng người lặng lẽ ra khỏi Hắc Huyết Ngục.
“Lôi Trạch e rằng cũng không chống đỡ được bao lâu, đợi Thiên đế nghe tin tới đây thì màn kịch vui này sẽ kết thúc, chúng ta phải tranh thủ thời gian.”
Di Nhan lười biếng ừ một tiếng, tốc độ lại không hề chậm chút nào.
Rõ ràng hắn chưa từng đến Huyền Phong Giới nhưng lại rất quen thuộc địa hình nơi đây, công lao này thuộc về Lôi Trạch ‘lấy việc công làm việc tư’ trong khoảng thời gian này.
“Thiên đế giấu Thái Nhất trong thần mộ của Huyền Đế tộc, ngươi nghĩ xong cách trà trộn vào chưa?” Tây Quỷ Đế hỏi: “Nơi đó chỉ có hậu duệ Huyền Đế mới có thể vào.”
“Ngươi ngốc rồi chắc, sao ta lại không tính là hậu duệ Huyền Đế?”
Tây Quỷ Đế nhướng mày, cười khẽ một tiếng, “Một ngày ngươi mắng Thiên đế tám trăm lần, ta thật sự quên mất ngươi đúng là nhi tử của hắn, không phải loại nhi tử giả như Thương Minh.”
Một lát sau Di Nhan lẻn vào thần mộ, lặng lẽ không một tiếng động khiến thần quan giữ mộ ngủ mê đi, sau đó hắn tăng tốc đi sâu vào trong.
Vừa vào nơi này Tây Quỷ Đế đã không còn lộ diện, hắn là hậu duệ Bạch Đế, nếu vào thần mộ của Huyền Đế tộc, chỉ cần ló đầu ra sẽ khiến thần mộ chấn động.
Sau khi Di Nhan vào liền có cảm giác mình đang bị theo dõi.
Nhưng hắn chắc chắn trong thần mộ này không có người khác.
Mà cảm giác bị theo dõi này không hề có ác ý, có một loại cảm giác quen thuộc về mặt linh hồn.
Là khí tức còn sót lại của Huyền Đế sao? Sự dõi theo đối với hậu duệ?
Di Nhan không chậm trễ, đợi đến chính mộ hắn lấy ra một chiếc lược bạc, trên lược quấn một sợi tóc của Thái Nhất, là do Thái Thần đưa.
Giờ phút này sợi tóc kia bay lên, một đầu chỉ về phía sâu trong chính mộ.
Di Nhan nhướng mày, lẩm bẩm: “Giấu nhạc phụ của ta trong thần mộ của Huyền Đế, đủ hiếu thảo nha, cái tư chất bất hiếu này của ta chẳng lẽ là di truyền?”
Đợi Di Nhan đến phòng chính mộ, thấy sợi tóc bạc chỉ về phía quan tài ở giữa, Di Nhan đã cười đến tê dại.
Không chỉ giấu Thái Nhất thần quân trong thần mộ của Huyền Đế, còn để ông ấy ngủ trong thần quan của Huyền Đế?
Ôi trời!
Lão phụ thân cặn bã kia của hắn là đang thờ nhạc phụ như tổ tông sao?
Nụ cười Di Nhan trên mặt không đổi, động tác tiếp cận thần quan lại vô cùng cẩn thận, quá trình vẫn luôn rất thuận lợi, cho đến khi tay hắn đặt lên thần quan.
Sắc mặt Di Nhan đột biến, hắn cảm nhận được một luồng sát khí khóa chặt, hủy hoại thần hồn và ý thức của hắn.
Sinh tử trong gang tấc.
Một luồng sinh khí mạnh mẽ từ trong quan tài xông ra xuyên qua cơ thể hắn, không lưu lại chút tổn thương nào, hóa thành một kết giới vô hình chặn lại sát khí kinh khủng kia.
Di Nhan ngạc nhiên, bất giác cúi đầu, thần quan không biết đã mở ra từ lúc nào, nam nhân tóc bạc nằm trong quan tài, chậm rãi mở mắt.
“Nhạc… Nhạc phụ?”
Bình luận cho "Chương 464"
BÌNH LUẬN