- Home
- Quan tài mở, trăm ma tan, Vương phi từ địa ngục trở về
- Chương 465 - Thái Nhất xuất hiện
“Tránh ra.”
Giọng nam nhân vừa dứt, Di Nhan đã bị hất sang một bên.
Ông vung tay áo, lại đánh tan một luồng sát khí, cả thần mộ rung chuyển, tựa như có một vật khổng lồ đang phẫn nộ.
Nam nhân nhìn lên phía trên thần mộ, ánh mắt như xuyên qua thời không, đối thoại với ai đó trong cõi hư vô.
“Huyền Đế phẫn nộ, trách nhầm người, trút giận lên người khác, chung quy vẫn là sai”
Theo giọng nói của ông hạ xuống, sự rung chuyển của thần mộ cũng dừng lại.
Ánh mắt Di Nhan lấp lánh, nhìn chằm chằm nam nhân đang đi về phía mình, Thái Nhất trực tiếp nắm lấy cánh tay hắn, ngay sau đó họ đã đổi vị trí, trực tiếp ra khỏi Huyền Phong Giới.
“Nhạc…” Tiếng Nhạc phụ này Di Nhan còn chưa kịp gọi ra.
Thái Nhất đã nhíu mày: “Khí tức của ngoại vực, kết giới xảy ra chuyện rồi.”
…
…
“Đúng vậy, nhưng mà…” Lời Di Nhan chưa nói xong Thái Nhất đã biến mất ngay trước mắt, hắn chớp chớp mắt, co ngón tay lại, không nhịn được cười.
Không phải chứ… vị nhạc phụ này là người nóng tính à?
Vừa tỉnh lại, lời còn chưa đợi hắn nói xong sao lại chạy đi rồi?
Nơi kết giới xuất hiện khe nứt, Khổng Hạo dẫn đầu chúng thần tướng sửa chữa khe nứt, đồng thời chém giết tà ma và hung thú chạy ra từ đó.
Những hung thú tà ma lợi dụng khe nứt xâm nhập thì dễ giết, nhưng để bịt kín khe nứt lại cực kỳ khó khăn
Khoảng thời gian này không ít thượng thần thần tướng thay phiên nhau ra trận, đổi hết lượt này đến lượt khác, nhưng việc sửa chữa khe nứt kết giới lại không có chút tiến triển nào.
Nếu mặc kệ không quản, khe nứt kia sẽ chỉ càng ngày càng lớn, đến lúc đó tà ma hung thú sẽ kéo ra như ong vỡ tổ.
Điều khiến không ít Thần tộc cảm thấy mất mặt là, lần này khe nứt không chỉ xuất hiện ở Thần tộc mà ở nhân gian cũng xảy ra tình trạng tương tự.
Nhưng khác với sự khó khăn bên Thần tộc, khe nứt bên nhân gian tự khép lại chỉ sau một thời gian ngắn!!
Chư thần không hiểu nổi, thực sự không hiểu nổi!
Pháp lực tiêu hao kéo dài, dù là thần tộc cũng khó trụ vững. Tại khe nứt, ai nấy đều kiệt sức, gắng gượng chống đỡ.
Đúng lúc ấy—một thân ảnh xuất hiện.
Theo sau đó là sinh sinh chi khí vô tận, giống như đất trời hồi xuân, luồng sinh khí nồng đậm đó khiến thần hồn của tất cả mọi người nhẹ đi hẳn.
Người đó đi thẳng đến gần khe nứt, hung thú và tà ma đến gần ông lập tức bị nghiền nát thành tro bụi, sinh sinh chi khí cũng đồng thời thanh tẩy những tro bụi hỗn tạp kia.
Ông giơ tay đặt lên chỗ khe nứt.
“Phong.”
Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ.
Sinh sinh chi khí cuồn cuộn hội tụ, khe nứt đang mở ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được biến mất.
Tất cả Thần tộc đều kinh ngạc trước cảnh tượng này.
Sinh sinh chi khí đó và kết giới như là một thể, tựa như một chiếc chìa khóa, chỉ có chiếc chìa khóa này mới có thể mở hoặc đóng kết giới.
Đây là vị thượng thần nào?
Trong đầu tất cả Thần tộc đều hiện lên ý nghĩ này?
“Là vị lão tổ tông nào của Huyền Đế tộc ra mặt sao?”
Các Thần tộc đều biết kết giới này là do Huyền Đế tộc dốc sức tạo ra, vị thượng thần thần bí trước mắt này vừa ra tay đã làm lành kết giới chứng tỏ thần lực của ông và sức mạnh kết giới là một thể.
Theo lý mà nói, hẳn là người của Huyền Đế tộc.
Nhưng mà…
“Đó là sinh sinh chi lực… chỉ có Thanh Đế tộc mới sở hữu thứ đó…” – Có người khẽ nói.
Sau khi Khổng Hạo nhìn rõ khuôn mặt của người đến, đồng tử co rút lại, bất giác mở miệng: “Thái Nhất thần quân!”
Thái Nhất nhìn về phía hắn, như đang hồi tưởng điều gì, một lát sau, khuôn mặt nghiêm nghị lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, gật đầu:
“Ngươi đã trưởng thành rồi, Khổng Hạo.”
Khổng Hạo vì kích động, thân thể đều run rẩy, hắn nhìn kết giới đã được sửa chữa xong, lại nhìn về phía Thái Nhất, thần sắc có vui mừng, cũng có phức tạp.
Quả nhiên, những lời Lăng Sương nói đều là thật.
Thiên đế và Huyền Đế tộc không biết xấu hổ chiếm đoạt công lao của Thanh Đế tộc, mà bây giờ Thái Nhất thức tỉnh, mọi chân tướng đều sáng tỏ!
Theo tiếng gọi tên Thái Nhất của Khổng Hạo, các Thần tộc có mặt đều xao động, ánh mắt bắt đầu hoảng hốt, bọn họ hình như đã phát hiện ra một chân tướng!
Một chân tướng đủ để khiến toàn bộ tam thập lục trùng thiên rung chuyển!
Thậm chí, người trong cuộc còn không cần mở miệng giải thích một câu, ông chỉ vừa lộ diện, vừa ra tay, đã bày ra sự thật ngay trước mắt.
Thiên đế dựa vào Huyền Đế tộc thiết lập kết giới, ngăn cách ngoại vực và tam giới, lời nói dối này để ngồi lên vị trí đó, sự thật lại là, kết giới kia là do sinh sinh chi lực của Thanh Đế tộc tạo ra!
“Vậy mà lại là Thái Nhất thần quân của Thanh Đế tộc, ông ấy không phải đang trọng thương ngủ say sao?”
“Kết giới xuất hiện khe nứt, Thái Nhất thần quân lập tức thức tỉnh đến sửa chữa kết giới, quả nhiên…”
Ai là công thần, ai là tên mặt dày không biết xấu hổ hái trộm quả ngọt, không cần tranh cãi cũng tự rõ!
Thần tướng ai nấy nét mặt phức tạp, tâm tư rối loạn.
Có kẻ đầu óc nhanh nhạy, đã dự cảm được mưa máu gió tanh trong tương lai rồi.
Bây giờ kết giới đã được sửa chữa, chuyện lớn như vậy, theo lý mà nói bên Thiên đế cũng có cảm giác mới phải, nhưng đến giờ vẫn chưa lộ diện.
Là đang trên đường đến, hay là… không dám lộ diện?
Thái Nhất đột nhiên nhìn về một hướng nào đó, mở miệng nói: “Thanh Đế bệ hạ dẫn dắt tộc nhân, lấy mạng lấy huyết làm tế, dựng nên kết giới, bảo hộ tam giới.”
“Thiếu Hành (tên thật của Thiên đế), ngươi và Huyền Đế tộc cướp công lao của tộc ta, bắt nạt thê nhi của ta, cho ngươi thời gian ba ngày tự mình thoái vị, Huyền Đế tộc ngươi tự mình lăn lên Thiên Hình Đài chịu phạt, lĩnh tội.”
Giọng Thái Nhất vừa dứt, ông quay người rời đi.
Nơi ông nhìn tới, rõ ràng là chỗ Thiên Đế đang ẩn thân.
Không ít Thần tộc đều bất giác nhìn qua, chỉ thấy một đám mây mù mờ mịt, nhưng trong lòng đều thấp thỏm không yên.
Lời này của Thái Nhất thần quân thực sự bá đạo! Quả thực là ấn mặt Thiên đế xuống đất mà chà đạp.
Nếu Thiên Đế đang trên đường đến, chưa kịp đến thì còn đỡ.
Nhưng nếu thực sự đã đến từ lâu, lại ẩn mình không dám lộ diện, vậy thì…
Khoảnh khắc chân tướng được vén màn, hình tượng Thiên đế trong lòng chúng thần tướng đã vỡ nát, giờ đây hoàn toàn sụp đổ.
Ẩn mình trong mây mù, hai mắt Thiên đế đỏ ngầu, thân thể run lên bần bật nhưng vẫn không dám hiện thân.
Một là bởi hắn không thể biện bạch về chuyện kết giới. Hai là…
Hắn cảm nhận được khí thế và tu vi đáng sợ đến tột cùng của Thái Nhất.
Thái Nhất thần quân, một đời thiên tài xuất chúng.
Thiên đế nhớ lại khoảng thời gian trước khi đối phương ngủ say, hắn đứng trước mặt Thái Nhất chỉ như ánh sao đối với trăng sáng, chẳng đáng so sánh.
Rõ ràng đối phương bị kết giới phản phệ, sắp tan thành tro bụi!
Tại sao Thái Nhất lại thức tỉnh?
Không chỉ thức tỉnh, tu vi của Thái Nhất vậy mà còn tiến thêm một bậc so với trước khi ngủ say!
Ba ngày để thoái vị?
Giờ hắn mới là Thiên đế, dựa vào cái gì Thái Nhất bảo hắn thoái vị thì hắn phải thoái vị?
Không! Hắn tuyệt đối không thoái vị!
Hắn còn chưa thua!!
Ngay lúc này, một luồng ý chí và phẫn nộ tựa như đến từ thời viễn cổ ập thẳng vào mặt Thiên đế.
Thiên đế “ọc” một tiếng, phun ra một ngụm máu, vốn đang ẩn thân trong mây mù không ai có thể nhìn thấy, ngụm máu này phun ra rồi, tất cả thần tướng đều nhìn thẳng qua đây.
Chúng thần tướng: À này…
Thì ra thật sự đã đến nhưng không dám lộ diện…
Mặt mày Thiên đế xanh mét, giờ khắc này hắn hận không thể giết hết tất cả thần tướng có mặt tại đây, muốn chôn vùi đi màn mất mặt này.
Nhưng luồng lửa giận nhằm vào hắn không dừng lại, một cái tát, lại một cái tát nữa ập xuống.
Thiên đế muốn phản kháng.
Sâu trong linh hồn lại truyền đến một tiếng gầm giận dữ:
—— Bất hiếu tử tôn! (Con cháu bất hiếu!)
Sắc mặt Thiên đế đại biến, trong phút chốc xám ngoét.
Đây, đây là… giọng của Huyền Đế lão tổ!
Tại sao chứ? Ý thức Huyền Đế lão tổ lưu lại trong thần mộ tại sao lại ra tay với hắn?
Bình luận cho "Chương 465"
BÌNH LUẬN