- Home
- Quan tài mở, trăm ma tan, Vương phi từ địa ngục trở về
- Chương 477 - Ai dự đoán được dự đoán của ai?
Sau khi Thương Minh dung hợp vào lồng máu thịt, diện mạo chân chính của tộc địa Vu tộc này liền hoàn toàn bị xé toạc trước mắt.
Khắp nơi đầy rẫy xương trắng thịt nát, tàn chi cụt tay xếp chồng chất thành đống.
Đây mới là bộ mặt thật của tộc địa Vu tộc.
Hắn nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận, trong vùng đất máu thịt này có mấy chỗ động tĩnh ‘rõ ràng’ nhất.
Mấy chỗ động tĩnh đó, chính là vị trí của Vu Tức và những người khác.
Nhưng có hai chỗ động tĩnh kỳ lạ nhất.
Có một chỗ núi thịt tỏa ra điềm gỡ mạnh mẽ, là nơi tham lam nhất của cả cái lồng máu thịt, tất cả máu thịt trong lồng đều đang vận chuyển dưỡng chất cho nó.
Thương Minh nhìn thấy trên núi thịt đó mọc lên từng khối u, chính là những thứ đó đang hút lấy số dưỡng chất ít ỏi trong lồng.
Chỉ là những khối u này trắng bệch xanh xám, hấp thụ thêm bao nhiêu dưỡng chất cũng không biến thành màu đỏ tươi của máu thịt, càng giống như từng đống thịt thối.
…
…
Trong lòng Thương Minh hiểu rõ, chỗ núi thịt đó hẳn là Thánh Dục Đường nơi Vu Cô ở.
Mà Vu Lễ trước đó tìm đến, bức thiết muốn dẫn hắn đến nơi đó, chỉ sợ chính là vì…
Thương Minh nhíu mày, ngừng lại ý nghĩ.
Luôn cảm thấy suy nghĩ sâu xa thêm, tâm trí mình sẽ bị làm bẩn.
Ngoài chỗ núi thịt đó ra, một chỗ ‘động tĩnh’ khác lại trông rất bình thường, Thương Minh chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được giống như một con mắt đang ngủ say.
Nhưng không thể xác định chính xác vị trí thực sự của “con mắt” ấy.
Có lẽ, đó chính là nơi Vu Hàm đang ẩn thân.
“Thiếu chủ, trốn làm gì! Sao không trực tiếp lộ diện đi, để lão tử xem là ngươi ăn mất ta! Hay là ta ăn mất ngươi!”
Giọng nói kiêu ngạo đáng ghét, vừa nghe liền biết là của Vu Để.
Thương Minh không đáp lời, ung dung bình tĩnh xác định vị trí của Vu Tức và Vu Tạ, hắn khẽ gọi nhỏ: “A Ngốc.”
Huyền Miêu Miêu từ trong bóng dưới chân hắn hiện ra, biến thành bộ dạng mèo lớn, thân mật dùng đầu cọ cọ vào chân hắn.
Thương Minh khẽ vỗ đầu mèo: “Chơi một trò chơi được không?”
Huyền Miêu Miêu ngẩng đầu lên, nghi hoặc kêu meo một tiếng.
Thương Minh nhỏ một giọt máu lên ấn đường Huyền Miêu Miêu, khẽ nói: “Hóa thân thành ta, chơi với mấy con chuột kia một lát. Kìm chân Vu Để và Vu Tức, còn lại Vu Tạ thì để ta lo.”
Thân thể Huyền Miêu Miêu dần dần biến hóa, biến thành bộ dạng giống hệt Thương Minh, chỉ có ấn đường có thêm một chấm đỏ thẫm.
Bên ngoài, đám Vu Tức đang chờ bị “ăn” bỗng nhiên như cảm nhận được gì đó, một thanh âm vang lên trong đầu họ… là lời thì thầm của cái lồng.
Ba người trên mặt lộ vẻ chế nhạo.
“Thiếu chủ thật rất chu đáo.”
“Hắn ẩn thân trong lồng khiến chúng ta tìm không thấy, nhưng lại không biết rằng — hắn đã dung hòa vào lồng, hành vi của hắn trong lồng giam này vốn không thể giấu được.”
Hiển nhiên, việc Thương Minh để Huyền Miêu Miêu biến thành bộ dạng của mình, chuẩn bị đánh bại từng người một đã bị ba người Vu Tức biết được.
Vu Tức nhìn về phía Vu Tạ nói: “Xem ra Thiếu chủ bây giờ chỉ muốn ăn mất ngươi, hẳn là đã nhận ra nếu ngươi chết rồi hắn liền có thể chạm vào khúc xương thịt người Vân Tranh kia rồi.”
Vu Tạ gật đầu: “Là một cơ hội.” Hắn không nhanh không chậm nói: “Các ngươi cùng con mèo kia của Thiếu chủ dây dưa, ta đến bên ngoài Thánh Dục Đường đợi Thiếu chủ, khoảnh khắc hắn chạm vào ta, ta sẽ dẫn hắn vào Thánh Dục Đường.”
Cho dù khoảnh khắc tiếp xúc đó có thể để Thương Minh giết chết hắn thì Vu Tạ cũng cảm thấy không sao cả.
Chút thời gian đó đủ để hắn kéo đối phương vào nơi Vu Cô ở.
Chỉ cần vào Thánh Dục Đường, Thiếu chủ sẽ không trốn thoát được!
Cho dù hắn chết rồi, dẫn đến Vân Tranh kia thoát khỏi Không Cảnh cũng không sao. Dù sao A Hàm đại nhân sẽ ra tay.
Mà Thiếu chủ lúc đó, đã tự lo không xong rồi.
…
Ba người Vu Tức tưởng rằng đã dự đoán được bước đi của Thương Minh.
Khi Vu Để nhìn thấy ‘Thương Minh’ ấn đường có chấm đỏ xuất hiện trước mắt, nụ cười tràn đầy vẻ hung tợn và chế nhạo.
Hắn liếm liếm răng, bỏ đi những tiếng la hét không cần thiết.
Như một con thú dữ chọn chọn con mồi, lại như một con thiêu thân lao vào lửa, trực tiếp lao về phía ‘Thương Minh’.
Bóng tối dưới chân ‘Thương Minh’ cuộn trào lên, hóa thành vô số mũi nhọn đâm xuyên qua Vu Để.
Giữa lúc máu tươi đầm đìa, Vu Để cười lớn phóng túng.
Năng lực của hắn là điều khiển thú và yêu ma nhưng trong lồng giam này lại không có thứ nào hắn có thể sai khiến. Nhưng thân xác Vu tộc cường hãn vô song, đủ để cứng rắn đối đầu.
Thân thể ngàn vết thương trăm lỗ thủng không hề làm suy yếu sức chiến đấu của hắn, khoảnh khắc hắn và ‘Thương Minh’ đối đầu trực diện, bóng tối đặc quánh ập xuống hoàn toàn nuốt chửng hắn.
Đột nhiên, một luồng chướng khí màu tím từ trong bóng tối tràn ra.
Cánh tay phải ‘Thương Minh’ hiện lên những tia độc như mạng nhện màu tím, giống như nọc độc biết di chuyển ăn mòn lên trên.
Bóng tối chém ngang, ‘Thương Minh’ trực tiếp chặt đứt cánh tay của mình.
Vu Tức mang theo một thân độc chướng đi tới, trên mặt nụ cười không đổi: “Thiếu chủ đối với cơ thể của mình thật đúng là không chút thương tiếc.”
Cánh tay bị chặt đứt hóa thành sương đen.
Ngay sau đó, cánh tay mới từ chỗ cụt mọc ra, Những đường gân xanh trên cánh tay hơi nổi lên, đặc biệt nổi bật trên làn da lạnh như ngọc.
Thương Minh một tay kết ấn: “Thượng Thanh.”
Thanh khí được triệu hồi xua tan độc chướng.
Vu Tức bỗng cau mày, nhưng chưa kịp phản ứng thì bị hàng vạn bóng tối bao phủ.
Gió mưa sấm chớp hóa thành rào chắn, chặn lại bóng tối, cùng lúc đó, dưới chân ‘Thương Minh’ sinh ra đại trận, nhốt hắn vào trong đó.
Vu Tức nhìn ‘Thương Minh’ như thú bị nhốt trong lồng, trong mắt mang theo sự chế nhạo nhàn nhạt:
“Không thể không nói, con thú bóng này của ngươi quả thực rất chân thực, thậm chí có thể bị nhầm là thật.”
“Chỉ tiếc, thực lực vẫn còn kém một chút.”
“Nếu là Thiếu chủ thật sự ra tay, muốn nuốt chúng ta vào bụng, căn bản không tốn nhiều thời gian như vậy.”
Sắc mặt ‘Thương Minh’ có chút thay đổi.
Khóe môi Vu Tức nhếch lên: “Bất ngờ sao? Chúng ta đã dự đoán được hành động của ngươi và Thiếu chủ.”
“Trong lồng, từ trước đến nay không có bí mật, Thiếu chủ tự mình dung hợp vào, há có thể ngoại lệ.”
Sự im lặng chết chóc.
Sự kinh ngạc trên mặt ‘Thương Minh’ dần dần nhạt đi, không chút gợn sóng nhìn hắn.
Nụ cười trên mặt Vu Tức dần dần biến mất, cảm thấy có điều gì không đúng, mày hắn dần dần nhíu chặt.
Ngọn lửa Cang Sinh đột nhiên bốc lên, bao phủ lấy hắn.
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên ngoài ngọn lửa: “Muốn giết các ngươi, đúng là không tốn sức.”
Trong Thánh Dục Đường.
Thân ảnh Vu Tạ và Thương Minh đồng loạt xuất hiện. Ngay khoảnh khắc đó, Vu Tạ mỉm cười, như thể hoàn thành sứ mệnh cả đời.
Bóng tối bùng nổ từ người Thương Minh trực tiếp nuốt chửng hắn.
Tiếng cười của nữ nhân vang lên, không chút quan tâm đồng bọn chết ngay trước mắt.
Vu Cô trên núi thịt chống người dậy, mắt tím mờ ảo, tràn đầy dục vọng và dụ hoặc nguyên thủy.
“Thiếu chủ, cuối cùng ta cũng đợi được người.”
Nam nhân ngẩng đầu lên nhìn về phía ả.
Khuôn mặt vàng ngọc như ngọc khắc ấy hiện nét ngơ ngác ngốc nghếch, hắn nghiêng đầu, mở miệng:
“Meo~?”
Nụ cười của Vu Cô cứng đờ trên mặt.
Đợi đã.
Sao lại là con mèo này?
…
Khoảnh khắc thân thể Vu Tức bị nghiền nát hoàn toàn, hắn khó tin nhìn Thương Minh ở phía đối diện.
Không, không phải Thương Minh giả, từ đầu giao thủ với hắn và Vu Để chính là Thương Minh thật!
Không phải bọn họ dự đoán được bước đi của Thương Minh.
Mà là Thương Minh dự đoán được bọn họ sẽ dự đoán!
Thương Minh: “Thân thể A Ngốc không hoàn chỉnh, không có khả năng giúp người sinh dục.”
“Xin lỗi, phải để các ngươi thất vọng rồi.”
Vu Tức tuyệt vọng, chỉ còn lại sự không cam lòng.
Sai rồi! Bố cục của bọn họ đều sai cả rồi.
“Không—”
Bình luận cho "Chương 477"
BÌNH LUẬN