- Home
- Quan tài mở, trăm ma tan, Vương phi từ địa ngục trở về
- Chương 479 - Nhân quả phản phệ, ta thay nàng gánh
Sinh sinh chi lực mạnh mẽ trào vào, tách ruột Nữ Oa ra.
Thông Thiên Thụ vươn vươn lên khỏi mặt đất, chống đỡ toàn bộ lồng giam máu thịt, mạnh mẽ nghiền ép ra một khoảng không gian sạch sẽ.
Thân thể Vu Cô bị Thông Thiên Thụ nghiền nát từng tấc một.
Sức sống chân thật xuyên qua cảnh giới hư ảo được cấu tạo bởi máu thịt hài cốt.
Luồng sinh khí hùng an định lòng người đó quá nồng đậm, xuất hiện ở đây trông quá lạc lõng, nhất thời vậy mà có cảm giác không chân thực.
Thanh Vũ cũng có chút hoảng hốt, ngây ngốc nhìn lão mỹ nam tóc bạc đối diện.
Ngoài màu tóc khác nhau, nếp nhăn trên mặt ít đi một chút, da trắng hơn một chút, khuôn mặt đó, ngũ quan đó đều có thể đối chiếu với Vân Kình phụ thân trong ký ức.
Còn có tiếng gọi thân thiết kia—“Tiểu A Vũ.”
“Phụ thân…” Nàng bất giác gọi ra miệng.
…
…
Môi Thái Nhất khẽ run run không thể nhận thấy, như thể nén lại tiếng nghẹn ngào, nặng nề gật đầu, khẽ “ừ” một tiếng.
Không cần nói thêm gì khác, Thái Nhất xuất hiện ở đây đã đủ để nói rõ tất cả!
Ông đã tỉnh lại, ông không quên chuyện nhân gian, ông vì nàng mà không màng nguy hiểm đến ngoại vực!
Thanh Vũ cũng có ngàn lời vạn chữ muốn nói với phụ thân nhưng bây giờ tình hình không cho phép.
“Phụ thân! Đại ca bị Vu Hàm bắt đi rồi!”
Sự dịu dàng trong mắt Thái Nhất tức khắc bị sự lạnh lùng thay thế, “Phụ thân đi cùng con ”
“Vậy nơi này…”
“Có Thông Thiên Thụ ở đây, đủ để trấn áp lồng máu thịt.”
Thanh Vũ gật đầu, hướng về Nam Phương Quỷ Đế và Mị Tô gật gật đầu, bảo họ ở lại.
Lúc nàng chuẩn bị sử dụng sức mạnh thời gian vào dòng sông thời gian, Mị Tô đột nhiên nói: “Mang theo cái này.”
Mị Tô ném tới là một hạt đá.
Thanh Vũ nhận lấy, dùng sức xoa một chút.
Đây là đá của Phong Đô Thành, một phần bản thể của Mị Tô, điểm đặc biệt của hạt đá này nằm ở chỗ, nó là hòn đá nhỏ được tạo ra khi Phạn U đích thân chữa trị cho thân thể Mị Tô.
Thanh Vũ gật đầu với Mị Tô, cất hòn đá nhỏ vào người.
Ấn ký thời gian trên tay nàng ánh sáng lóe lên, nàng cùng Thương Minh và Thái Nhất đồng thời biến mất tại chỗ.
Cái gọi là dòng sông thời gian, cụ thể hóa nó chính là quá khứ, hiện tại, tương lai.
Ba con sông tiến lên chảy xuôi, lúc thì song song, lúc thì giao xen kẽ.
Ba người Thanh Vũ giờ phút này đứng sừng sững trong dòng “hiện tại”, dòng nước chảy xiết dưới chân họ, đổ về phía “tương lai”.
Họ đứng bất động tại chỗ, trong “hiện tại” đón lấy “quá khứ”, trở thành “quá khứ”.
“Tìm được điểm thời gian Vu Hàm đang ở chưa?”
Thanh Vũ nhìn về phía Thương Minh.
Sợi tơ máu trong lòng bàn tay Thương Minh rơi vào sông, giống như một con cá đỏ bơi ngược dòng.
“Cần một chút thời gian.”
Thanh Vũ không thúc giục nữa, chú ý đến ánh mắt Thái Nhất bên cạnh đang đánh giá Thương Minh, nàng nghĩ một chút rồi hỏi:
“Phụ thân sau khi người tỉnh lại có đi gặp mẫu thân không?”
Thái Nhất thu hồi ánh mắt, gật đầu với nàng: “Gặp rồi, mẫu thân con đã thăng cấp thượng thần rồi.”
Thanh Vũ tuy không bất ngờ nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm, cũng vui mừng hơn một chút.
Thái Nhất lại liếc nhìn Thương Minh, ánh mắt sâu thẳm: “Hắn là A Nghiên?”
Thanh Vũ chớp chớp mắt, cảm thấy câu hỏi này của phụ thân có chút kỳ lạ.
Cẩu Thương Minh chính là nghiên mực thối, chẳng lẽ chuyện này không ai nói cho ông biết sao?
Thương Minh nhìn qua, giọng điệu mang theo vài phần vui mừng, ánh mắt ngưỡng mộ: “Phu tử.”
Vân Kình trước kia là võ phu tử của Tiêu Trầm Nghiên, gọi như vậy tự nhiên là không sai, nhưng mà…
Thái Nhất chưa có hồi đáp, Thương Minh lại đổi giọng: “Phải gọi là nhạc phụ mới đúng”
Khóe mắt Thái Nhất động đậy, yên lặng nhìn Thương Minh không nói một lời.
Thanh Vũ ho một tiếng, lườm Thương Minh: “Nhiều lời thừa thế, chuyên tâm làm việc!”
“Ồ.” Thương Minh ngoan ngoãn ngậm miệng.
Thái Nhất mím môi, mặt không biểu cảm. Khi Thanh Vũ nhìn sang, ông vẫn mang vẻ hiền hòa của một lão phụ thân, chỉ là ánh mắt liếc qua Thương Minh thì rõ ràng lạnh hơn mấy phần.
“Tìm được rồi.”
Giọng Thương Minh hạ xuống.
Sợi tơ máu trong tay hắn siết chặt, vừa định nắm lấy tay Thanh Vũ thì một bàn tay lớn đã nhanh hơn nắm lấy tay hắn.
Thái Nhất tay trái “hiền tế” tay phải “nữ nhi”, nghiêm nghị nói: “Đi.”
Thương Minh đối mặt với ông, nắm ngược lại tay “nhạc phụ”: “Được.”
Thế nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, cả hai lại đứng yên bất động.
Thanh Vũ nghi hoặc: “Sao không đi?”
Thương Minh khẽ nhíu mày.
Thái Nhất cũng cau mày: “Ta và hắn e rằng không thể đi ngược trở về quá khứ.”
Thanh Vũ hơi sững sờ, thử bước ra một bước.
Nàng không hề cảm nhận được bất kỳ sự cản trở nào.
Thái Nhất liếc nhìn ấn ký thời gian trên tay nàng, nói: “Ta và hắn không có sức mạnh thời gian, không thể vào dòng sông thời gian.”
Thanh Vũ bừng tỉnh, “Vậy phụ thân người làm sao phá vỡ tường chắn thời gian, vào lồng máu thịt được?”
“Thông Thiên Thụ là vật của Thanh Đế bệ hạ, nó có thể phá vỡ tường chắn nhưng không thể tùy ý vào dòng sông thời gian.”
Nói như vậy, đoạn đường kế tiếp chỉ có thể do một mình Thanh Vũ bước tiếp.
“Không sao, một mình con đi cũng được.”
“Cũng có một cách khác, chỉ cần Tiểu A Vũ quay về quá khứ, dùng tơ nhân quả của con làm mốc neo, sau khi con đến được quá khứ, tạo ra một điểm neo, chúng ta có thể theo đó mà đến.”
“Vẫn là phụ thân uyên bác”. Thanh Vũ giơ ngón tay cái.
Không nói nhiều lời thừa, chính là làm.
“Nữ nhi ngoan.” Thái Nhất đột nhiên gọi nàng lại, giọng điệu trầm đi không ít: “Nhớ kỹ, đừng tùy tiện thay đổi quá khứ.”
Ánh mắt Thanh Vũ động đậy, cười một cái, không đáp ‘Được’, chỉ “Ồ” một tiếng.
Đợi nàng nhận lấy sợi tơ máu trong tay Thương Minh, thuận theo sợi tơ máu đi ngược dòng sông, thân ảnh biến mất rồi mày Thái Nhất mới dần dần nhíu chặt.
“Nhạc phụ là lo lắng thay đổi quá khứ sẽ dẫn đến tương lai cũng thay đổi sao?”
“Quá khứ không phải nói thay đổi là có thể thay đổi.” Giọng Thái Nhất trầm thấp: “Thời gian có trật tự của riêng nó, nó sẽ tự điều chỉnh những hỗn loạn và sai lầm”
“Tiểu A Vũ là nhân quả, hóa thân của trật tự, nếu nó tự ý thay đổi quá khứ, sự phản phệ phải chịu sẽ lớn hơn tất cả mọi người.”
Thái Nhất nhìn về phía Thương Minh: “Ta đến quá vội vàng, bỏ lỡ rất nhiều chuyện. Trước khi đi mẫu thân con bé từng nhắc đến việc Tiểu A Vũ vào nơi này còn vì Phạn U phụ thân ở địa phủ của nó.”
“Phạn U có phải đã chết ở ngoại vực không?”
Thương Minh gật đầu: “Lấy thân làm tế, phong ấn Phong Tư Ngọc Môn.”
Thái Nhất nhíu mày, thần sắc nghiêm trọng hẳn lên.
Thương Minh lại đột nhiên giơ tay nắm lấy sợi tơ nhân quả Thanh Vũ buộc trên người Thái Nhất trước khi đi.
Nhạc phụ hiền tế bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Thái Nhất sâu thẳm: “Hành động này của Thương Minh Thái tử là ý gì?”
Ông không gọi ‘A Nghiên’ nữa, tuy Thanh Vũ không nói rõ việc nghiên mực là chuyển thế của Thương Minh, nhưng với nhãn lực của Thái Nhất làm sao có thể không nhìn ra?
Ông tuy chưa từng gặp Thương Minh lúc là Thái tử Thần tộc, nhưng sau khi tỉnh lại, cũng từ miệng người xung quanh nghe qua cái tên này.
“Nếu nhạc phụ đến là để giúp nàng, ngài và ta chính là người cùng đường. Nếu ngàii đến để ngăn cản nàng, vậy xin lỗi rồi.”
Thần sắc Thái Nhất không đổi: “Ngươi có thể thay nó chịu tội?”
Thương Minh bình tĩnh nhìn lại: “Tại sao không thể, nhân quả phản phệ, ta thay nàng gánh.”
“Đó là phụ thân của nó. Không ai có thể thay thế.”
Thái Nhất vung ra tay Thương Minh, hừ lạnh một tiếng.
“Ta cũng là phụ thân của nó. Ta còn chưa chết, đương nhiên là ta che chở cho nó trước.”
Ông liếc nhìn Thương Minh: “Còn chưa cần đến tiểu tử ngươi.”
Thương Minh nhếch môi, ồ một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu: “Tiểu tế biết rồi, nhạc phụ dạy phải.”
Thái Nhất: “…”
Thật là… còn đáng ghét hơn cả tiểu tử Di Nhan kia.
Trước kia sao không cảm thấy A Nghiên đáng ghét như vậy nhỉ?
Ừm, A Nghiên là đáng yêu, người khiến ông khó chịu là tên Thương Minh này!
Bình luận cho "Chương 479"
BÌNH LUẬN