- Home
- Quan tài mở, trăm ma tan, Vương phi từ địa ngục trở về
- Chương 480 - Các ngươi rốt cuộc có mấy vị phụ thân?
Thời gian và không gian trong quá khứ.
Trong rừng cây của lồng máu thịt Vu tộc.
Hai bóng người đột nhiên xuất hiện.
Vân Tranh hôn mê bất tỉnh ngã xuống đất, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, một bóng dáng già nua quay lưng về phía hắn nửa quỳ trên đất, rõ ràng tóc xanh đầy đầu, khuôn mặt lại như lão nhân sắp chết gần đất xa trời.
Hơi thở cũng như ống bễ rách nát, khuôn mặt là những nếp nhăn dọc ngang do năm tháng xói mòn.
Bộ dạng già nua sắp chết này, bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ không cảm thấy ông ta là thủ lĩnh Thập Vu Vu Hàm.
Đây chính là cái giá phải trả cho việc trộm lấy sức mạnh thời gian, cho dù là thủ lĩnh Thập Vu cũng không thể tránh khỏi.
Mà lần này cưỡng ép mang Vân Tranh đi cũng hao hết sức mạnh thời gian còn sót lại mà ông ta trộm được từ trên người Chúc Cửu Âm.
Hắn dẫn Vân Tranh bước vào thời điểm này vốn dĩ không nằm trong kế hoạch — tất cả đều là vì ý thức của Tiêu Trầm Nghiên, kẻ vốn bị phong ấn trong dòng sông thời gian, lại bị dòng xoáy cuốn đến đúng thời khắc này….
…
Vu Hàm mơ hồ cảm thấy có điều chẳng lành.
Mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Nhưng tựa hồ lại là số mệnh đã an bài.
Giờ phút này ông ta không để ý đến Vân Tranh sau lưng, thậm chí quên mất việc tranh thủ thời gian móc Hồng Mông Cốt của đối phương ra luyện hóa mất, bởi lẽ ông ta chợt nhớ ra, bản thân từng trải qua cảnh tượng trước mắt.
Tay Vu Hàm thọc sâu xuống lòng đất, liên kết với lồng máu thịt dưới đất.
Ngay sau đó, một bóng người xuất hiện, đối phương mặc Vu phục, dung mạo thanh tú trẻ trung, ngũ quan giống hệt Vu Hàm.
Chỉ là một người nhăn nhúm, một người phẳng phiu.
Rõ ràng là Vu Hàm quá khứ.
Hai Vu Hàm nhìn nhau, Vu Hàm trẻ tuổi nhíu mày, sắc mặt Vu Hàm già nua lại đột ngột biến sắc: “Phong Tư Ngọc Môn có biến, mau—”
Giọng ông ta còn chưa dứt.
Khí tức kinh khủng đột ngột từ sau lưng ông ta bùng nổ, xương trắng hóa thành rào chắn, Hồng Mông Địa hiện ra chắn ngang, giam giữ hai Vu Hàm ở giữa.
Một bàn tay từ phía sau xuyên qua cơ thể Vu Hàm già, chuẩn xác nắm lấy xương sườn thứ hai phía trước ngực ông ta.
Vu Hàm trẻ tuổi triệu hồi vu thuật, sức mạnh như sóng dữ ầm ầm mà đến nhưng lại bị rào chắn Hồng Mông chặn lại. Một thanh trường kiếm bằng xương trắng chém ngang, cắt một lỗ lớn trên cơ thể hắn.
Nam nhân mở mắt ra, trong đồng tử tràn đầy sát khí.
Đóa hoa nhỏ khô héo trên tóc hắn nhuốm thêm chút màu đỏ, có thêm một chút sinh khí.
Vu Hàm già phun ra một ngụm máu, vu cốt – trung tâm sức mạnh của ông ta đã bị Vân Tranh nắm chặt, mà cảnh tượng trước mắt này rõ ràng là ông ta đã từng chứng kiến qua.
Đúng vậy, ông ta ở ‘quá khứ’ chứng kiến cái chết ‘tương lai’ của mình.
Nhưng ông ta bị ép buộc quên đi tất cả.
Cho đến khi tất cả lại dựa theo quỹ đạo đã định đi một vòng, sau khi ông ta trở về quá khứ, đoạn ký ức bị thời gian phong tỏa này mới phục hồi.
Ông ta trộm lấy thời gian, cũng chết bởi bàn tay của thời gian.
Rõ ràng sớm đã biết nguyên do cái chết, biết rõ nguyên nhân thất bại nhưng lại không thể thay đổi, đây là báo ứng của việc ông ta trộm lấy sức mạnh thời gian.
Mà nực cười nhất là…ông ta lại chết ở điểm thời gian này!
Chết vào ngày Phạn U phong ấn Phong Tư Ngọc Môn!
Vu Hàm già nhìn Vu Hàm trẻ tuổi đối diện suýt nữa bị chém thành hai nửa, trong mắt chỉ còn lại sự không cam lòng vô tận.
Ông ta dùng hết sức lực cuối cùng, gào thét điên cuồng mà gầm lên nói:
“Đừng quên!”
“Đừng quên ngày này!!”
“Đừng đánh cắp thời gian! Đừng trở về quá khứ!!”
Ầm!
Vu Hàm ngã xuống đất, ông ta nhìn Vân Tranh đang lạnh lùng nhìn xuống mình. Trong mơ hồ, ông ta như nhìn thấy đôi đồng tử dựng đứng trong sương đỏ Chung Sơn năm xưa.
Bên tai tựa như cũng vang lên giọng nói của Chúc Long.
—— Dưới thời gian, vạn vật đều là kẻ ngu muội.
—— Vu Hàm, ngươi sẽ chết bởi sự ngu xuẩn của chính mình.
Mỉa mai biết bao, nực cười biết bao.
Ông ta không phải bỏ mình bởi bàn tay của Thương Minh hay A La Sát Thiên, kẻ thật sự giết chết ông ta cũng không phải Vân Tranh, người đã luyện hóa Hồng Mông Cốt.
Mà là chính ông ta!
Từ khoảnh khắc ông ta trộm lấy sức mạnh của Chúc Cửu Âm, cái chết của ông ta đã được định sẵn, kết thúc bằng hình thức ngu xuẩn này.
Vu Hàm tan thành mây khói, chỉ còn lại một khúc vu cốt bị Vân Tranh nắm trong tay. Hắn không hiểu được tâm trạng phức tạp trước khi chết của Vu Hàm chỉ lẳng lặng nâng tay, lại lần nữa vung trường kiếm bằng xương trắng bổ xuống Vu Hàm trẻ tuổi trước mặt.
Nhưng đúng lúc ấy, lại có thứ gì đó chặn lại thế kiếm của hắn.
Thời gian cũng bị tạm dừng.
Nếu Thanh Vũ có mặt ở đây chắc chắn có thể nhìn ra Vân Tranh lúc này có điều bất thường.
Trong mắt hắn chỉ có sát ý ngút trời, như muốn huỷ diệt tất cả.
“Cút ngay!”
Đôi mắt hắn vằn đỏ, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ:
Giết sạch toàn bộ Vu tộc!
—— Thật là không nghe lời.
Một giọng nói xa lạ vang lên bên tai hắn, kèm theo đó là tiếng xì xì như thể rắn đang lè lưỡi.
Giọng nói đó như xuyên qua thời gian mà đến.
—— Nhi tử ngoan nghe lời chút đi, Sát Sát hiểu chuyện như vậy, sao ngươi lại ngang ngược như thế?
Nghe thấy hai chữ ‘Sát Sát’, lý trí của Vân Tranh hình như hồi phục lại một chút.
“Ngươi… là ai?”
Giọng nói đó một lần nữa truyền đến:
—— Ta là tử phụ.
Ánh mắt Vân Tranh lóe lên.
“Phụ thân? Thái Nhất… phụ thân?”
Thanh âm kia bỗng im bặt.
Im lặng thật lâu, rồi đột nhiên gào lên như sấm:
—— Thái Nhất là cái thá gì?! Thái Nhất nào? Tiểu tử nhà lão già cây khô Thanh Đế kia?
—— Lão tử Chúc Cửu Âm! Chúc Cửu Âm! Ta mới là phụ thân ngươi! Phụ thân ngươi! Đồ nghịch tử!!
Lý trí đang sụp đổ của Vân Tranh lại bị tiếng gầm của Chúc Cửu Âm kéo về.
Ánh mắt hắn dần dần trở nên minh mẫn, đầu óc cũng khôi phục suy nghĩ.
Thời gian trước mắt như thể bị tạm dừng.
Tiếng gầm thét của Chúc Cửu Âm bên tai vẫn tiếp tục, lại càng lúc càng dữ dội.
Sau khi nuốt Hồng Mông Cốt, Vân Tranh đối với thế giới bên ngoài thực ra vẫn luôn có cảm nhận, nhưng cảnh tượng trước khi Diệu Pháp chết vẫn luôn đánh sập lý trí của hắn.
Tuy không biết từ đâu mọc ra một người ‘phụ thân’ nhưng Vân Tranh thông qua đôi lời của Chúc Cửu Âm cũng đoán được, ước chừng là chuyện tốt muội muội làm.
“Phụ thân, hài nhi sai rồi.” Vân Tranh trực tiếp mở miệng.
Giọng Chúc Cửu Âm phẫn nộ không giảm:
—— Sai rồi? Sai chỗ nào? Nhận sai phụ thân rồi? Phụ thân ngươi không phải Thái Nhất sao? Sương Sương và Thái Nhất rốt cuộc là quan hệ gì?
Vân Tranh mím môi.
Tuy không muốn bất hiếu, nhưng hắn ước chừng lúc này nếu nói sai lời, người phụ thân tự dưng có được này không chừng sẽ từ tử phụ (cha chết) biến thành ‘hoạt phụ’ (cha sống) mà đòi mạng hắn.
Danh tiếng Chúc Cửu Âm vang dội tam giới ai mà không biết.
Huống hồ hiện tại hắn đã quay về quá khứ, vậy mà thanh âm của Chúc Cửu Âm vẫn có thể truyền vào tai hắn, cho thấy thực lực của đối phương mạnh mẽ đến mức nào.
Vân Tranh: “Thái Nhất… là phụ thân quá khứ.”
“Ngài là phụ thân hiện tại.”
Chúc Cửu Âm:
—— Sát Sát nữ nhi xấu xí nói các ngươi chưa từng có phụ thân…
Vân Tranh: “Phụ thân chết sớm, tất nhiên là không có.”
Vân Tranh nhân cơ hội thêm vào: “Ngài bây giờ là phụ thân duy nhất.”
“Mẫu thân giờ vẫn còn độc thân.”
Lặng ngắt như tờ.
Ngay lúc này, một bóng người phá vỡ sự tạm dừng thời gian, đột ngột xuất hiện – chính là Thanh Vũ.
Nàng thuận theo sợi tơ máu mà đến, đao cũng rút ra chuẩn bị chém chết Vu Hàm.
Kết quả Vu Hàm già không còn, ngược lại có một người trẻ tuổi đã bị chém đôi rồi.
Ngẩng mắt đối diện với ánh mắt tỉnh táo của Vân Tranh, Thanh Vũ trong lòng mừng rỡ, tiến lên kéo chặt hắn:
“Đại ca! Huynh tỉnh rồi!”
Vân Tranh thở phào nhẹ nhõm, vừa định mở miệng liền nghe giọng Chúc Cửu Âm lại vang lên:
—— Nữ nhi xấu xí đến rồi à.
—— Nói xem, các ngươi rốt cuộc có mấy vị phụ thân?
Bình luận cho "Chương 480"
BÌNH LUẬN