Sau khi Chúc Cửu Âm mắng xong, vẻ mặt lạnh băng.
Trông chẳng có chút nào giống bộ dạng thiếu não cả.
Thật ra hắn chẳng hề quan tâm nữ nhi xấu xí có bao nhiêu phụ thân tốt, vốn dĩ là phụ tử nửa đường, tình cảm có thể sâu đậm đến đâu chứ.
Hắn chẳng qua chỉ là yêu ai yêu cả đường đi lối về mà thôi.
Chỉ là chút ‘tình yêu’ này tuy có nhưng không nhiều.
Hắn đã cố hết sức ngăn cản nha đầu kia chạm vào điều cấm kỵ, dùng rào chắn thời gian nhốt nàng lại, nhưng lời hay lẽ phải không khuyên được con quỷ đáng chết.
Rõ ràng nha đầu đó biết phía trước là đường chết mà vẫn cứ đâm đầu lao về phía trước, hắn có cách nào đây?
Hắn vốn là một con rồng chết, máu thịt đều đã khô héo, sinh mệnh sớm đã đi đến hồi kết, sở dĩ hắn vẫn còn tồn tại được cũng chỉ là dựa vào thân phận “Thời Thần” (thần thời gian), đóng băng thời gian của chính mình mà thôi.
Yêu ai yêu cả đường đi lối về, làm được đến mức này đã là đủ rồi.
…
…
Nếu người cứng đầu là Sương Sương tất nhiên hắn sẽ liều mạng.
Nhưng người cứng đầu lại là nữ nhi nhặt được, vậy thì đâu cần thiết nữa.
Nói ra, lúc đó ngoài nữ nhi nhặt được, hắn còn thấy một tiểu tử đi lạc khác.
Tiểu tử đó có chút thú vị, có hắn giúp nữ nhi nhặt được, suýt chút nữa bọn họ đã thành công cứu được Phạn U rồi.
Nhưng lúc đó lại xuất hiện một ‘thứ’ kỳ lạ khác ngăn cản hai người họ.
Nói đến, cái ‘thứ’ kỳ lạ đó là vật gì, ngay cả Chúc Cửu Âm cũng không nhìn rõ.
Là cái gì nhỉ?
Chúc Cửu Âm nghĩ thầm, ánh mắt lại nhìn xa xăm về phía dòng sông thời gian.
…
Sau khi Thanh Vũ vận dụng sức mạnh thời gian lần cuối cùng để thoát khỏi rào chắn liền nhìn thấy toàn cảnh xung quanh.
Nàng đã quay trở lại lồng máu thịt trong quá khứ, chỉ là lúc này bên trong lồng cũng là một mảnh hỗn loạn.
Bên tai tràn ngập tiếng gầm giận dữ của tộc nhân Vu tộc.
“Giết hắn!!”
“Quỷ tộc đáng chết!!”
“Không thể để hắn phong ấn Phong Tư Ngọc Môn!!”
Vô số tộc nhân Vu tộc như những khối máu thịt cuộn trào đổ về một hướng.
Thanh Vũ cũng không chút chậm trễ, tranh thủ từng giây chạy về hướng đó.
Nửa đường nàng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, chính là Vu La đã bị nàng giết chết!
Bên cạnh Vu La còn có một thiếu niên mặt lạnh như tiền, chính là Vu Tạ nắm giữ sức mạnh không gian.
Thanh Vũ không chút do dự ra tay, quỷ ấn ném ra đập về phía hai người.
Ngay sau đó, một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện, quỷ ấn của nàng dường như đập vào hư không, trực tiếp xuyên qua cơ thể Vu La và Vu Tạ.
Thanh Vũ kinh ngạc, trong khoảnh khắc nhớ lại câu nói của Thái Nhất và Chúc Cửu Âm:
—— Đừng tùy tiện thay đổi quá khứ.
—— Quá khứ không thể tùy tiện thay đổi.
Sắc mặt Thanh Vũ trầm xuống, hiểu ra rằng sự kìm kẹp của ‘thời gian’ đối với nàng chưa bao giờ biến mất, giờ phút này nàng chỉ có thể như một người ngoài cuộc nhìn những chuyện xảy ra trong quá khứ mà không thể nhúng tay vào.
Không!
Bảo nàng trơ mắt nhìn Phạn U đi chết, nàng không làm được!
Thanh Vũ không nản lòng, tăng tốc chạy đến nơi hỗn loạn.
Quỷ lực kinh khủng truyền đến từ phía trước, lồng máu thịt rung chuyển, không gian đều đang vặn vẹo.
Thân thể một người khổng lồ bị hủy diệt, đầu lâu văng xa ra ngoài.
Một cánh cửa khổng lồ sừng sững giữa trời đất, nối liền lồng máu thịt và nhân gian.
Mà trước cánh cửa khổng lồ, có một bóng dáng quay lưng về phía lồng, hai cánh tay của hắn đã khảm vào cánh cửa, như thể hòa làm một với cánh cửa đá ngọc xanh này, thân thể của hắn đã thủng lỗ chỗ với ngàn vết thương, uy lực khủng khiếp khiến Vu tộc không thể tiến thêm nửa bước.
Gân xanh trên trán nổi lên, máu tươi từng giọt nhỏ xuống từ hai mắt và lỗ tai, hắn lấy thân mình làm tường, chặn đứng Vu tộc, lấy hồn phách làm khóa, muốn đóng lại Phong Tư Ngọc Môn.
Hắn quay mặt về phía nhân gian.
“Phạn U! Ngươi đáng chết!!”
Phía sau là lời nguyền rủa điên cuồng của tộc nhân Vu tộc.
Bịch.
Phạn U nửa quỳ trên mặt đất, lồng máu thịt dưới chân đang cắn xé thân thể của hắn, nhưng động tác của hắn không hề dừng lại chút nào.
Phải đóng cánh cửa này lại.
Trong khoảnh khắc đó, máu tươi nhỏ giọt từ người Phạn U rơi xuống đất, hóa thành ngọn lửa quỷ màu đen, phản phệ về phía Vu tộc phía sau và lồng máu thịt dưới thân.
Đó là huyền minh nghiệp hỏa do hắn đốt cháy linh hồn tinh phách mà tạo ra, hắn phải tranh thủ đủ thời gian cho mình, mau chóng đóng lại cánh cửa này.
Nhưng Thập Vu của Vu tộc và lồng máu thịt cũng không phải hạng dễ đối phó.
Máu thịt như giòi bám xương, hóa thành xúc tu, dù bị đốt cháy từng cái một cũng lao vào như thiêu thân.
Hàn quang mang theo tia lửa lạnh lẽo bỗng bùng lên, chém đứt xúc tu, ngọn lửa Cang Sinh rực rỡ tràn vào nghiệp hỏa, lấp đầy những khe hở mà lồng máu thịt khoan ra.
Phạn U quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Thương Minh…?”
“Không đúng, ngươi là… Tiêu Trầm Nghiên.”
Tiêu Trầm Nghiên gật đầu, thân thể hư ảo tựa như linh thức.
Trước đó Thương Minh cảm nhận được ý thức của hắn đang ngủ say.
Thực ra là Vu Hàm đã dùng sức mạnh đoạt hồn, cưỡng ép dẫn ý thức của hắn ra khỏi thân thể, lại dùng sức mạnh thời gian giữ hắn lại trong dòng sông thời gian.
Chỉ là Tiêu Trầm Nghiên vẫn luôn cố gắng thoát khỏi dòng sông, vô tình lạc vào điểm thời gian này.
Trường thương hóa thành từ sức mạnh Cang Sinh đâm mạnh vào lồng máu thịt, hóa thành rào chắn, Tiêu Trầm Nghiên tay đặt lên Phong Tư Ngọc Môn, một cơn đau nhói như linh thức bị thiêu đốt ập đến.
Đó là sự phản kháng của Phong Tư Ngọc Môn, cũng là ‘trừng phạt’ của thời gian đối với việc hắn phá vỡ trật tự.
Phạn U liếc mắt liền nhìn ra manh mối, “Dừng tay!”
“Ngươi bây giờ chỉ là linh thức, đừng nhúng tay vào, mau rời đi!”
Tiêu Trầm Nghiên chỉ nhìn hắn một cái: “Nàng vẫn luôn nhớ ngài.”
Môi Phạn U mấp máy, cơ thể cứng đờ trong giây lát.
Chỉ một thoáng qua, giọng nói của hắn lại trở nên lạnh lùng cứng rắn: “Mau rời đi, đến bên cạnh nó, chăm sóc tốt cho nó.”
Tiêu Trầm Nghiên không động đậy, tay trái đặt trên cửa ngọc đã bị ăn mòn đến biến dạng, tay phải vẫn đang điều khiển ngọn lửa Cang Sinh chống đỡ sự phản công của Vu tộc và lồng máu thịt.
“Tiêu Trầm Nghiên!” Giọng Phạn U nghiêm nghị, hiếm khi lộ ra vẻ lo lắng và tức giận: “Đừng nhúng tay vào! Ngươi bây giờ là linh thức, thời gian đang trừng phạt ngươi vì nhúng tay vào chuyện quá khứ, cho dù ngươi khôi phục thần lực, ở trong dòng sông thời gian, ngươi cũng không chống đỡ nổi sức mạnh trừng phạt!”
Phạn U thông minh cỡ nào, rất nhanh đã đoán ra tình hình hiện tại của Tiêu Trầm Nghiên.
“Cho dù linh thức ta tiêu vong, một ta khác vẫn tồn tại, sẽ bảo vệ tốt cho nàng.”
Tiêu Trầm Nghiên nhìn chằm chằm Phạn U: “Phong Tư Ngọc Môn, ta thay ngài đóng lại!”
“Hãy sống sót đi gặp nàng ấy!”
“Nàng còn chưa tự miệng gọi ngài một tiếng phụ thân!”
Cơ thể Phạn U cứng đờ.
Phụ thân…
Phụ thân…
Nàng còn bằng lòng gọi hắn là phụ thân sao?
Hắn không xứng làm phụ thân của nàng.
Rắc——
Tiếng vỡ vụn vang lên.
Là linh thức của Tiêu Trầm Nghiên, cánh tay trái của hắn bị sức mạnh trừng phạt đánh vỡ một cách tàn nhẫn.
“Đi!” Ánh mắt Phạn U đột nhiên kiên định: “Quá khứ không thể thay đổi!”
Sự xuất hiện của Tiêu Trầm Nghiên đủ để hắn biết kết cục của mình.
“Sát Sát có phải cũng theo ngươi vào rồi không, đừng để nó đến cứu ta!”
“Ta có thể chết, nhưng Sát Sát… nữ nhi của ta phải sống thật tốt!”
“Phụ thân như ta, không đáng để nó vì ta mà mạo hiểm.”
“Không đáng.”
…
Dòng sông thời gian dường như bị chia thành vô số nhánh vào khoảnh khắc này.
Phạn U và Tiêu Trầm Nghiên ở nhánh này, một bóng dáng khác phá vỡ từng lớp rào chắn thời gian, loạng choạng chạy tới đây.
Thời gian vô hình lại vô tình, rõ ràng gần trong gang tấc lại ngăn cách nàng ở bên ngoài.
Chạm vào nhưng không thể tới.
Ngay bên cạnh, lại không thể thấy.
Chỉ có tiếng khóc nức nở và từng giọt lệ máu rơi vào dòng sông thời gian.
——Phụ thân!
“Phụ thân!!”
Bình luận cho "Chương 482"
BÌNH LUẬN