- Home
- Quan tài mở, trăm ma tan, Vương phi từ địa ngục trở về
- Chương 509 - Thiên hậu hiện thân, nhi tử Chúc Cửu Âm?
Ngoại vực, Chung Sơn.
Sương mù đỏ lan tràn.
Bộ xương rồng khổng lồ cuộn mình thành núi, một cái đầu người khổng lồ nằm trên xương của mình, mắt trái mở mắt phải nhắm, miệng lẩm bẩm:
“Nữ nhi xấu xí đến…”
“Nữ nhi xấu xí không đến…”
“Nữ nhi xấu xí đến…”
“Nữ nhi xấu xí không…”
Đột nhiên, hai mắt Chúc Long cùng lúc mở ra, gương mặt không rõ nam nữ lộ ra nụ cười, đắc ý hừ một tiếng:
“Đến rồi à? Hừ, coi như nữ nhi xấu xí này giữ lời hứa, chậm quá chậm quá, chậm chết đi được~”
…
…
“Giúp ta tìm một thân xác thôi mà lại tìm lâu như vậy, nữ nhi xấu xí quá yếu rồi, tên Thái Nhất kia chính là phế vật, vẫn là tử phụ như ta mới có tác dụng.”
“Hoạt phụ gì đó chính là đồ trang trí mà.”
Xương đuôi rồng lay động, đầu Chúc Cửu Âm bay lên, hắn thổi một hơi, sương mù đỏ liền tản ra hai bên, lộ ra một bóng dáng từ xa từ từ đi tới.
Nữ tử một thân váy đỏ rực rỡ, ngẩng đầu cùng hắn đối mặt, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Chúc Cửu Âm hừ lạnh một tiếng, thân hình lơ lửng trên không, từ trên cao nhìn xuống:
“Sao chỉ có ngươi đến? Sương Sương nhà ta đâu?”
Nữ tử vẫn cười: “Chỉ có ta đến thôi, ngài không vui sao?”
Chúc Cửu Âm vẫn vẻ mặt kiêu ngạo, mắt nhìn chằm chằm đối phương, đột nhiên hắn khịt mũi, đồng tử nguy hiểm dựng đứng lên.
“Nữ nhi xấu xí, mùi trên người ngươi sao thế?”
Nữ tử ngẩng gương mặt yêu mị diễm lệ, khóe môi từ từ rách sang hai bên, thực sự rách ra, để lộ hàm răng sắc nhọn như dã thú.
Chúc Cửu Âm mắt lóe hàn quang.
Thời gian dừng lại, gió sương mưa tuyết hóa thành giáo nhọn, lập tức hướng về kẻ dám giả mạo nữ nhi xấu xí nhà mình mà nghiền nát.
Đột nhiên, thời gian đáng lẽ dừng lại lại tiếp tục trôi.
Sát chiêu của Chúc Cửu Âm cùng lúc phản kích về phía hắn.
Không, không phải phản kích, mà là thời gian quay ngược!
Cùng lúc đó, mười mấy bóng người màu xám mờ ảo quỷ dị xuất hiện trong sương mù đỏ, kết thành sát trận.
Hai loại sức mạnh thời gian va chạm, uy thế khuấy động làm tan sương mù đỏ, dòng thời gian bị xáo trộn, sức mạnh hỗn loạn quét tan sát chiêu của đám bóng xám.
“Ngươi——” Ánh mắt Chúc Cửu Âm lạnh lẽo nhìn kẻ giả mạo phía dưới.
Tên giả mạo bật ra tiếng cười khàn khàn, khuôn mặt dần nứt toác, da thịt bên dưới giật giật, rồi “xoẹt” một tiếng—như lớp da người bị xé rách, lộ ra một khuôn mặt khác.
Gương mặt kia, không phân rõ nam nữ, cùng Chúc Cửu Âm giống hệt nhau.
“Đã lâu không gặp, huynh trưởng.” Người đó thấp giọng cười, ngay cả giọng nói cũng giống hệt Chúc Cửu Âm: “Hay là, ngài thích ta gọi ngài là phụ thân hơn.”
Ánh mắt Chúc Cửu Âm lạnh lẽo như băng, thốt ra tên đối phương: “Chúc U.”
Trên mặt Chúc U lộ ra một vẻ hoài niệm, đã quá nhiều năm không ai gọi hắn cái tên này rồi.
Không ai biết sự tồn tại của hắn.
Trừ huynh trưởng hắn, phụ thân hắn, người tạo ra hắn: Chúc Cửu Âm.
Chúc Cửu Âm là thượng thần cổ xưa, hắn canh giữ thời gian, đồng thời thời gian cũng giam hãm hắn.
Trong dòng sông thời gian vô tận ấy, hắn nhìn thế sự đổi thay, biển hóa nương dâu, thần minh nổi lên rồi lại lụi tàn.
Dù bản thân hắn cũng sẽ lụi tàn, nhưng hắn lụi tàn rồi vẫn sẽ tồn tại dưới một hình thức khác dừng lại, như dòng sông thời gian mãi mãi chảy xiết không ngừng.
Không ai có thể ngăn cản dòng chảy thời gian.
Hắn sở hữu sức mạnh vĩ đại của thời gian, đồng thời lại bị thời gian cuốn theo, hưởng thụ sự cô độc vĩnh hằng.
Thế là hắn dùng máu thịt, thần hồn, thần lực của bản thân tạo ra một cái mình khác.
Đặt tên cho nó là: Chúc U.
Đây là hắn vì mình tạo ra người thân, hài tử, huynh đệ… hoặc là… sủng vật.
Nhưng một ngày nào đó, sủng vật này có được ý thức, hắn khao khát thế giới bên ngoài thời gian, không muốn như Chúc Cửu Âm trở thành tù nhân của thời gian.
Thế là hắn phản bội Chúc Cửu Âm.
Hắn bị Chúc Cửu Âm giết chết.
Ít nhất là trước khi Chúc U hôm nay lộ diện, ngay cả chính Chúc Cửu Âm cũng nghĩ rằng hắn đã giết chết tên này.
“Xem ra ta thật sự tạo ra một con chó tốt biết cắn ngược chủ nhân.” Chúc Cửu Âm cười lạnh, mắt dọc quét qua những bóng xám xung quanh.
“Có thể giấu ta lâu như vậy, giờ mới dám lộ mặt, là vì tìm được đồng bọn rồi sao?”
“Ngươi nghĩ những tên này có thể thắng được lão tử?”
Ý cười trên mặt Chúc U không đổi: “Phụ thân đại nhân tất nhiên không thể bị đánh bại, nhi tử cũng không nghĩ đến đánh ngài, chỉ là muốn gửi lời mời đến phụ thân đại nhân.”
“Mời?” Chúc Cửu Âm cười khinh bỉ: “Mời đến làm chó cho người khác như ngươi à?”
“Ồ, đám này còn không xứng gọi là người.” Trong mắt hắn tràn đầy chán ghét: “Tu La tộc, mối mọt hỗn độn, ngươi đúng là không lựa chọn gì”.
Chúc U nhếch môi: “Tu La tộc cũng là cổ thần, sinh ra cùng hỗn độn, chỉ vì Bàn Cổ đại thần chém đứt hỗn độn nên họ biến mất.”
“Nhưng bọn họ chưa từng diệt tuyệt, phụ thân đại nhân ngài là Thời Thần, hẳn là rõ ràng nhất mới phải.”
“Họ mới là thần minh đầu tiên của thế gian này, đáng lý phải là người nắm giữ Thiên đế. Cái gọi là thần sau này, hay đám sâu bọ tam giới hiện tại đều là dẫm lên máu thịt họ mà sinh.”
“Nhi tử chỉ là muốn đưa mọi thứ trở lại trật tự vốn có mà thôi.”
Chúc U nhìn Chúc Cửu Âm, trong mắt mang theo sự cố chấp và nóng bỏng gần như điên cuồng: “Phụ thân không muốn rời khỏi nơi này sao? Không muốn để thời gian của mình trôi chảy trở lại sao?”
“Chỉ cần Tu La phục hưng, để thế gian trở lại hỗn độn, chúng ta liền không cần làm tù nhân của thời gian nữa.”
Chúc Cửu Âm mặt không biểu cảm nhìn hắn: “Nói nhảm xong chưa?”
Nụ cười trên mặt Chúc U không đổi, ánh mắt tối sầm lại: “Phụ thân đại nhân vẫn cố chấp như vậy à, ta nói nhiều như vậy, ngài một chữ cũng không nghe vào tai à.”
“Trả lời ta một câu hỏi trước.” Chúc Cửu Âm lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn: “Là ai dạy ngươi giả dạng thành bộ dạng nữ nhi ta?”
“Nữ nhi?” Đồng tử Chúc U dựng thành một đường thẳng, nụ cười méo mó: “Phụ thân đại nhân thật sự cô đơn rồi à, thà nhận một nữ quỷ không chút huyết thống, chỉ có một lần gặp gỡ làm nữ nhi.”
“Chứ không chịu nhận ta, kẻ có máu thịt, linh hồn, thần lực từ chính người tạo ra, làm nhi tử?”
“Nhi tử? Ngươi cũng xứng?” Chúc Cửu Âm cười nhạo, “Một kẻ đầy tâm tư phản nghịch, chỉ nghĩ cách nuốt chửng ta, thay thế ta?”
“Chúc U, ngươi vẫn khiến lão tử buồn nôn như xưa, năm đó lão tử tạo ra ngươi, sợ là không cẩn thận nặn một cục phân nhét vào người ngươi rồi, nếu không ngươi sao lại hôi thối thành bộ dạng này.”
Nụ cười giả tạo trên mặt Chúc U cũng dần dần biến mất.
“Phụ thân đại nhân, ngài thật khiến ta thất vọng…”
Giọng hắn hạ xuống, trong sương mù một bóng dáng xám đột nhiên ngưng tụ.
Vô số lưỡi dao máu phá vỡ sự giam cầm của thời gian, chém về phía Chúc Cửu Âm, cắt đứt đầu hắn.
Mà khoảnh khắc tiếp theo, đầu Chúc Cửu Âm biến mất không thấy.
Ở nơi hắn biến mất, một thần ấn Thời Thần xuất hiện, không phải nhật nguyệt giao nhau như thần ấn của Chúc Cửu Âm mà là nhật nguyệt đảo ngược.
Trong bóng xám, một bóng dáng ngưng tụ đi ra một bước, giọng nói băng lãnh, người nói rõ ràng là một nữ nhân.
Nếu Thanh Vũ và Thương Minh ở đây chắc chắn có thể nhận ra giọng nói này là ai.
“Chúc Cửu Âm còn sống.”
“Không, hắn đã chết từ lâu rồi.” Chúc U cười nhẹ, “Hắn là Chúc Cửu Âm, chỉ cần thời gian còn tồn tại, hắn vĩnh viễn không thể biến mất. Hắn sống mà như đã chết, chết rồi mà vẫn còn sống.”
Nữ nhân trong bóng xám lạnh giọng: “Ngươi đoạt được thần ấn của hắn chưa?”.
“Chưa.” Chúc U ánh mắt âm trầm: “Xem ra hắn là sớm đã đem thần ấn giấu ở nơi khác rồi.”
Chúc U nhìn về phía nữ nhân trong bóng xám: “Tìm ra kẻ mà hắn trao thần ấn, Tu La tộc muốn tái tạo hỗn độn thì nhất định phải giúp ta trở thành Thời Thần mới.”
“Nếu không, dù cho Thái Thượng Vong Tình đạo phá vỡ được xiềng xích của Thiên Đạo, để Lục Nghiệt Tu La đạo tái xuất thế gian, không có sức mạnh Thời Thần tương trợ thì các ngươi cũng không thể khiến thế giới hỗn độn tái hiện.”
“Người nói đúng không…Thiên, hậu, nương, nương?”
Bình luận cho "Chương 509"
BÌNH LUẬN