- Home
- Quan tài mở, trăm ma tan, Vương phi từ địa ngục trở về
- Chương 558 - Cho ngươi một cái tát, giúp ngươi tìm lại nhận thức
Két——
Thanh Vũ và Tiêu Trầm Nghiên bước vào Yểm Vương phủ.
Trong phủ yên tĩnh, mọi thứ đều giống như lúc bọn họ rời đi năm xưa, không có chút thay đổi nào.
Ngay khoảnh khắc họ bước chân vào, sát khí nồng nặc bỗng tan biến như chưa từng tồn tại.
Thanh Vũ nhìn trái nhìn phải, không thấy vị công công mắt lồi sát khí kia đâu.
.
“Người đâu rồi?” Thanh Vũ có chút bất ngờ, “Không thể nào là cảm nhận được huynh đến nên hắn ta lại chuồn mất rồi?”
Tiêu Trầm Nghiên không nói gì, chỉ nắm chặt tay Thanh Vũ.
Thanh Vũ thấy vậy, ồ, hiểu rồi.
Chưa đi, trốn rồi đúng không?
Tốt lắm tốt lắm, đường đường là Sát Phạt Già Lam mà giờ lại thành lão đầu rụt rè rình trộm nhi tử?
Thanh Vũ trao đổi ánh mắt với hắn, nàng nói: “Hay là hai chúng ta tách ra tìm thử?”
“Được.”
Hai người lập tức tách ra, Thanh Vũ đi về hướng Diên Vĩ viện.
Tiêu Trầm Nghiên thì đi về hướng hậu sơn.
Yểm Vương phủ vốn là phủ cũ của Đông Cung trước kia, một trận hỏa hoạn năm đó đã thiêu rụi phần lớn phủ cũ, thiêu chết tất cả mọi người.
Sau ngày đó hắn mất đi phụ mẫu.
Mang gông cùm xiềng xích lê bước đến Bắc Cảnh, đi một mạch mười năm, mười năm uống băng nằm gai trở về kinh thành, trên nền đất cũ năm xưa trùng tu lại phủ đệ này.
Mà phía hậu sơn kia chính là nền cũ của phủ đệ.
Tiêu Trầm Nghiên có thể cảm nhận được một ánh mắt vẫn luôn dõi theo mình.
Hắn không quay đầu lại mà đi thẳng đến hậu sơn, đứng trước rừng đào nở rộ, có chút thất thần.
Cho dù đã qua ngàn vạn năm, đoạn ký ức làm người này trong đầu hắn mãi mãi là nét mực đậm màu, những người hắn gặp, những chuyện hắn trải qua đều có thể khiến lòng hắn dậy sóng.
Phụ mẫu hắn, người thân bằng hữu hắn.
Đều sống động như vậy.
Đều là thật.
“Còn không ra sao?” Tiêu Trầm Nghiên mở miệng nói: “Sát Phạt Già Lam.”
Hắn quay người lại, nhìn thấy khuôn mặt giống hệt mình kia.
Sự tồn tại của Già Lam như ngưng tụ tất cả sát ý thế gian, sát khí lượn lờ quanh thân hắn, thần phục dưới chân hắn.
Phụ tử hai người đối mặt.
Ánh mắt giống hệt nhau, đều bình tĩnh như đang nhìn người xa lạ quen thuộc nhất.
Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng là Tiêu Trầm Nghiên, hắn nói: “Phụ thân của ta đâu?”
Ánh mắt Già Lam khẽ động, giọng điệu lạnh băng: “Ngươi bây giờ còn chưa xứng trở thành nhi tử của ta.”
Biểu cảm Tiêu Trầm Nghiên không đổi, ngay cả mắt cũng không chớp một cái, yên lặng nhìn hắn, tựa như chờ đợi lời tiếp theo của hắn.
Già Lam: “Mang huyết mạch của ta và Nghi Hoàng, tập hợp sức mạnh vĩ đại của ba tộc Thần Vu Tu La, lại được Thiên Đạo nơi này ưu ái, lẽ ra ngươi phải vô địch thiên hạ.”
“Thế mà bây giờ, ngươi lại yếu ớt đến vậy.”
Già Lam nhíu chặt mày: “Ngay cả Vong Tình đạo cỏn con cũng không đột phá được, ngươi có lỗi với thiên phú của mình.”
Đầu Tiêu Trầm Nghiên khẽ nghiêng một chút, tựa như đang suy nghĩ lời hắn nói.
Già Lam tiếp tục: “Ta sẽ cho ngươi ba cơ hội.”
“Nếu cả ba lần ngươi đều không thể đánh tan sát khí của ta, ta sẽ giết ngươi.”
Tiêu Trầm Nghiên dường như đã hoàn hồn, nhìn lại hắn, sau đó đi về phía hắn, đi đến trước mặt hắn.
Hai phụ tử, chiều cao ngang bằng.
Người làm phụ thân sát khí đằng đằng.
Người làm con vẻ mặt thờ ơ.
Già Lam kiêu ngạo nhìn hắn: “Ngươi có một tháng thời gian, một tháng sau ta sẽ lại đến.”
“Nói xong rồi sao?” Tiêu Trầm Nghiên cuối cùng cũng mở miệng, hắn mặt không biểu cảm nhìn Già Lam: “Ai nói ta muốn làm nhi tử của ngươi?”
Già Lam nhíu mày, sát ý quanh thân tăng vọt.
“Ngươi, nói, gì, cơ?”
“Tiên phụ tên Tiêu Tắc.” Tiêu Trầm Nghiên mặt không đổi sắc nói: “Từng là Thái tử Đại Ung, còn ngươi…”
“Là cái thá gì?”
Một câu nói nhẹ bẫng như đổ thêm dầu vào lửa khiến sát khí trên người Già Lam nổ tung.
Mọi thứ xung quanh đều run rẩy, lung lay sắp đổ.
Bóng dáng Thanh Vũ xuất hiện phía sau, Bút phán quan hóa thành Mặc đao, ấn ký diên vĩ lấp lánh giữa trán, luôn sẵn sàng cùng Tiêu Trầm Nghiên nghênh chiến, giết phụ thân tế trời.
Tiêu Trầm Nghiên đối mặt sát khí của Già Lam, má bị rạch một vết máu, nhưng sắc mặt không đổi, không lùi mà còn tiến thêm bước nữa, rồi lại một bước… rồi lại một bước…
“Muốn giết ta, hà tất phải dài dòng?”
“Ngay lúc này, sao không động thủ?”
Già Lam: “Ngươi cho là ta không dám giết ngươi?”
“Giết đi.”
Tiêu Trầm Nghiên đột ngột xông lên, thanh kiếm trong tay Già Lam xoay lại, chém về phía cổ Tiêu Trầm Nghiên.
Thanh Vũ nín thở, Mặc đao trong tay gần như muốn tuột ra chém về phía Già Lam.
Mà Tiêu Trầm Nghiên không hề nhúc nhích, mặc cho thanh kiếm kia kề ngang cổ, sát ý kinh khủng đột nhiên co rút lại nơi mũi kiếm, chỉ còn thiếu một ly, thanh kiếm dừng lại.
Tiêu Trầm Nghiên nhìn chằm chằm khuôn mặt cực kỳ khó coi của Già Lam: “Giết ta đi!”
“Giết đi!”
Già Lam mạnh mẽ lùi lại một bước.
Thanh kiếm khẽ run.
Tiêu Trầm Nghiên một tay túm lấy cổ áo hắn, không che giấu sự căm ghét: “Nhớ cho kỹ, phụ thân của ta chỉ có Tiêu Tắc. Ông ấy không phải Sát Phạt Già Lam, không phải bất kỳ ai, chỉ có thể là Tiêu Tắc!”
“Ông ấy chưa bao giờ cao cao tại thượng yêu cầu ta phải trở thành bộ dạng nào!”
“Ngươi không xứng để so sánh với ông ấy!”
“Muốn làm phụ thân người khác cũng xem lại mình có xứng hay không đã!”
Vào khoảnh khắc giọng nói Tiêu Trầm Nghiên rơi xuống, Già Lam cảm nhận được một luồng sức mạnh hung ác xuyên qua bụng mình.
Giây tiếp theo, trường kích do ngọn lửa Cang Sinh hóa thành chém về phía hắn, Mặc đao từ phía sau đâm thẳng tới, quỷ ấn từ trên trời giáng xuống.
Sát khí trên người Già Lam hóa thành một luồng sức mạnh mạnh mẽ, chặn tất cả công kích ở bên ngoài.
Thanh Vũ và Tiêu Trầm Nghiên đều bị văng ra, chỉ có một người bị Già Lam bóp cổ nhấc lên.
Thập Nan mặt khổ như nuốt phải mười cân hoàng liên, “Lam Lam, quá đáng rồi nha, tại sao chỉ bắt ta, không bắt nhi tử và tức phụ ngươi?”
Đòn đánh hung ác đâm vào bụng Già Lam vừa rồi, chính là do Thập Nan làm.
Nhưng với thể chất của Già Lam, đòn đánh này rõ ràng không thể làm tổn thương đến gốc rễ của hắn.
Già Lam không thèm để ý đến Thập Nan, chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Trầm Nghiên: “Ngươi muốn giết phụ thân mình?”
“Nói này lão già, đã bảo ngươi tránh xa ra, ngươi không hiểu sao~”
Thanh Vũ khó chịu nói: “Vị công công này ta là người đầu tiên không nhận! Nhìn cái gì mà nhìn! Ngươi làm một người phụ thân cặn bã còn làm ra vẻ cao quý lắm! Bà bà nhà ta cưng chiều nghiên mực nhà ta như bảo bối, ngươi là cái thá gì, đến đây chỉ tay năm ngón với nghiên mực nhà ta!”
Ánh mắt Già Lam chuyển sang người Thanh Vũ, “A La Sát Thiên…” Giọng hắn ngừng lại một chút, dường như nhớ ra điều gì đó, biểu cảm vặn vẹo một chút, “Hóa ra là ngươi à…”
“Đậu Đinh mập của Trấn Quốc Hầu phủ.”
Lần này đến lượt ngũ quan Thanh Vũ vặn vẹo.
Đậu – Đinh – Mập?!
Rất tốt, bằng chứng thép rồi.
Thứ trước mắt này tuyệt đối không phải là Thái tử bá bá nho nhã tuấn lãng phong độ trong ký ức của nàng!
Già Lam: “Yên tâm, ta không cho phép hôn sự của ngươi và hắn.”
Hắn lại nhìn về phía Tiêu Trầm Nghiên: “Nàng ta là kiếp nạn của ngươi, quên nàng ta đi, hoặc giết nàng ta, lập tức đắc đạo.”
Sắc mặt Tiêu Trầm Nghiên âm trầm gần như nhỏ ra nước.
Một tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên: “Sát Phạt Già Lam, nữ nhi của bản tôn còn chưa đến lượt ngươi chỉ tay năm ngón!”
Bóng dáng Thái Nhất xuất hiện, đại chiến sắp nổ ra.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng từ trên người Thanh Vũ bay ra, Thanh Vũ nhìn luồng ánh sáng đó, đôi mắt đẹp nheo lại, đây không phải là…
Luồng ánh sáng bay về phía Già Lam.
Bốp——
Tiếng tát quen thuộc mà tuyệt diệu làm sao.
Trong luồng ánh sáng truyền ra giọng nói của Nghi Hoàng.
“Già Lam, ngươi tỉnh táo lại chưa?”
“Nếu chưa tỉnh, ta có thể tặng thêm cho ngươi vài cái tát nữa, giúp ngươi tìm lại nhận thức.”
Bình luận cho "Chương 558"
BÌNH LUẬN