Dưới vạn nhận U Minh, vô số cô hồn dã quỷ lang thang trong con đường âm dương sương mù dày đặc, mà trước khi vào quỷ vực còn phải vượt qua vô số cửa ải.
Dã Cẩu Lĩnh chỉ là một trong số đó. Ngọn núi này do nguyên thần của một con hung thú thời thượng cổ – ác khuyển – hóa thành. Vô số oan hồn dã khuyển chiếm cứ nơi đây, hóa thành âm hồn dã khuyển, chuyên rỉa nát hồn thể của những cô hồn dã quỷ đi ngang qua.
Tiểu Sát Thiên bị khí hương hỏa dẫn đến nơi này, rất nhanh đã bị âm hồn dã khuyển bao vây.
Tuy là do ý thức địa phủ hóa thành, bản thân có quỷ lực mạnh mẽ bao la, nhưng nếu không biết cách thi triển vận dụng, liền như đứa trẻ ôm vàng đứng giữa chợ đông.
Đối với tiểu Đế Cơ địa phủ mà nói, tình huống lúc này chính là như vậy.
Tiểu Đế Cơ không hiểu sợ hãi, còn tưởng đám dã khuyển muốn chơi với mình, cho đến khi từng con dã khuyển mang đầy ác ý lao về phía nàng.
Nàng đánh lui từng con dã khuyển nhưng không đánh chết, nàng còn nhỏ bé, vẫn chưa hình thành dục vọng phá hoại.
Dần dần, những con dã khuyển nhốt nàng ở giữa, vây kín mít.
Một con hung khuyển khổng lồ ló đầu ra trong bóng tối, thèm thuồng nhìn chằm chằm vào trung tâm bị dã khuyển tầng tầng lớp lớp bao vây.
…
…
Nó ngửi thấy mùi mỹ vị và sức mạnh vô thượng.
Chỉ cần ăn nàng, nó liền có thể trở thành chủ nhân mới của địa phủ.
Hung khuyển há to miệng, nuốt chửng về phía trung tâm, một ngụm nuốt cả đám dã khuyển xung quanh và tiểu Đế Cơ ở trung tâm vào bụng.
Hai tiểu hài tử đến kịp lúc liền nhìn thấy cảnh tượng mẫu thân nhà mình bị ăn thịt, sợ đến cùng kêu lên thành tiếng.
Giọng nói lạnh lùng âm u của nam nhân vang vọng khắp địa phủ, va đập vào linh hồn của mỗi quỷ tộc.
“Nghiệt súc!”
Phạn U phất long bào, nguyên thần của hung khuyển thượng cổ tan thành bốn mảnh, bị nghiền nát thành bột phấn.
Khoảnh khắc tiếp theo bóng dáng hắn biến mất, cánh tay trái ôm chặt một cục nhỏ, tay phải che trên đầu nàng, tránh để những bột phấn đó làm bẩn nàng.
Một cục nhỏ nép trong lòng Phạn U, tóc tai bù xù như ổ gà.
Không phải bị dã khuyển hành hạ thành bộ dạng ăn mày này, mà là hai gã thô kệch Bắc Phương Quỷ Đế và Viêm Lam căn bản không biết tết bím tóc nhỏ cho tiểu cô nương.
Trên mặt tiểu Đế Cơ không hề có vẻ sợ hãi, dường như việc bị hung khuyển nuốt vào bụng cũng chỉ là một trò chơi thú vị.
“Ya~ ya~~”
Tiểu cô nương giơ tay lên, trong bàn tay nhỏ nắm thứ gì đó, ra sức nhét vào miệng Phạn U.
Phạn U nhìn kỹ, đó là một viên hương hỏa châu nhỏ xíu.
Viên hương hỏa châu này được giấu trong nguyên thần của hung khuyển thượng cổ, con quỷ đứng sau chính là dùng viên hương hỏa châu này để dẫn tiểu cô nương này đến đây.
“Ăn… ngon ăn… a…” Tiểu cô nương nhét hương hỏa châu vào miệng Phạn U.
Phạn U sững người nhìn tiểu cô nương, theo bản năng há miệng, viên hương hỏa châu đó liền bị nhét vào miệng hắn.
Nhưng hình như vào miệng không chỉ có hương hỏa châu.
Hắn không thể diễn tả được đó là cảm giác gì — trái tim bị mất một nửa của hắn đang đập thình thịch, máu chảy rần rật, máu thịt bắt đầu sinh sôi mạnh mẽ.
Là một vị ngọt đắng lẫn lộn, một mối liên kết vượt lên trên huyết mạch khiến hắn và đứa trẻ này gắn bó chặt chẽ.
Bên má đột nhiên ẩm ướt một chút.
Tiểu cô nương chu môi, để lại một nụ hôn nước miếng bên má hắn, hai bàn tay nhỏ mũm mĩm múa may, cái đầu nhỏ cọ cọ vào hõm cổ hắn giống như một cục nếp nhỏ ngọt ngào.
Cái đầu nhỏ ổ gà đó cứ quét qua quét lại bên tai hắn, như thể đang gãi vào trái tim đã nguội lạnh của hắn.
Hắn nghe thấy tiếng cười khúc khích của nàng, giống như một tiểu ngốc tử không có đầu óc.
Rồi nghe thấy nàng líu lưỡi gọi hắn với giọng nói không rõ ràng: “A a… A hu… A hu…”
A Hu là ai?
Lúc đó Phạn U không biết nàng đang lẩm bẩm cái gì.
Cho đến khi giọng nói của nàng ngày càng rõ ràng.
Thì ra, nàng đang gọi:
Phụ thân…
Phụ thân!
Bình luận cho "Chương 645"
BÌNH LUẬN