- Home
- Quan tài mở, trăm ma tan, Vương phi từ địa ngục trở về
- Chương 649 - Chào mừng về nhà, phụ thân
Thời gian đem tất cả bày ra không sót thứ gì.
Bên kia phụ tử ấm áp, bên này, hai tiểu hài tử với tư cách người ngoài cuộc xem đến say sưa.
“Oa, thì ra mẫu thân lúc nhỏ cũng khóc nhè à…”
Tiểu Sâm La vẻ mặt già dặn, chống cằm: “Rõ ràng mẫu thân từng nói nói mình lúc nhỏ đầu rơi cũng không chảy nước mắt, là nữ bá vương mạnh mẽ cứng cỏi mà, vậy mà giờ mũi cũng khóc tèm lem~”
“He he,” tiểu Vạn Tượng cười nham nhở, lấy Lưu Ảnh Thạch ra, nháy mắt với muội muội: “Chúng ta lén ghi lại, về nhà cười nhạo mẫu thân~”
Tiểu Sâm La bày ra vẻ mặt chê bai nhưng miệng thì nói: “Lưu lại thêm vài khối nữa, trứng không thể đặt cùng một giỏ! Đề phòng mẫu thân tiêu huỷ chứng cứ.”
“Woa, muội thông minh ghê!”
“Ta là tỷ tỷ mà!”
Hai tiểu hài tử lớn tiếng bàn bạc, đều đang lục lọi túi nhỏ của mình, chuẩn bị lưu lại lịch sử đen tối thời thơ ấu của mẫu thân nhà mình.
…
…
“Phụt—” một tiếng cười không nhịn được vang lên sau lưng hai tiểu hài tử.
Hai tiểu hài tử đồng loạt quay đầu lại, chỉ cảm thấy mắt bị lóe lên một cái.
Một mỹ nam toàn thân trắng toát, khí chất cao quý thuần khiết chẳng biết từ lúc nào đã đứng sau lưng họ. Dung nhan yêu mị, mắt đào hoa ngập lấp lánh, tóc bạc như suối, tay cầm quạt lông nhẹ nhàng phe phẩy.
Tiểu Sâm La: “Thật màu mè…”
Tiểu Vạn Tượng: “Thật khoa trương…”
Nụ cười của mỹ nam sụp đổ, tức giận trừng mắt nhìn hai tiểu hài tử.
Sâm La Vạn Tượng: Á á á!! Lại đang nhìn chúng ta kìa!
“Hay cho hai tiểu quỷ các ngươi, lúc chưa gặp mặt thì luôn miệng nghĩa phụ đẹp nhất, gặp mặt rồi thì lại là nghĩa phụ màu mè (khoa trương) nhất phải không!” Di Nhan nghiến răng nghiến lợi.
Hai tiểu hài tử trợn tròn mắt: “Là nghĩa phụ!!”
“Nghĩa phụ sao người lại không giống trên bức họa!!”
“Oa, nghĩa phụ người thật đẹp quá, khuôn mặt này của người là thật sao?”
Hai tiểu hài tử ào ào chạy đến trước mặt Di Nhan, miệng líu lo như vịt con kêu rối rít, nói mãi không ngừng.
Miệng Di Nhan há ra rồi lại khép lại, ngơ ngác không tìm được cơ hội chen vào.
Lời muốn mắng thì nhiều mà không chen vào nổi!
Không đợi hắn mở miệng, tiểu Vạn Tượng đã sờ lên mái tóc bạc của hắn: “Oa, thật mượt mà—”
Di Nhan kiêu ngạo, đang định khoe khoang mái tóc đẹp của mình thì tiểu hài tử nói tiếp: “Nghĩa phụ bộ tóc giả này của người thật đẹp, còn đẹp hơn cả thật! Giống như lụa vậy!”
Tiểu Sâm La vỗ ‘đệ đệ thối’: “Tiểu voi ngốc, đại cữu cữu đã nói rồi, không được nhắc đến việc nghĩa phụ không có tóc trước mặt nghĩa phụ!”
“Ồ ồ ồ, con sai rồi, xin lỗi nha nghĩa phụ!”
“Đúng rồi đúng rồi, nghĩa phụ sao người lại ở đây?”
Di Nhan: “…”
Di Nhan hít sâu một hơi, răng hàm sau cắn ken két, gân xanh trên trán nổi lên rồi lại nổi lên.
Hắn là muốn làm một trưởng bối hiền từ mà!
Lần đầu tiên gặp mặt chính thức với các tiểu bảo bối (tiểu nghịch ngợm) sao lại hoàn toàn không giống như hắn tưởng tượng chứ?!
Bình tĩnh, bình tĩnh, chúng nó còn là trẻ con… A! Không bình tĩnh nổi chút nào!!
Di Nhan: “Đây là tóc thật!”
Hắn đã không còn hói nữa!
Hai tiểu hài tử ngẩng đầu nhìn hắn, lộ ra nụ cười khó hiểu, kéo dài tiếng “Ồ~”, cười càng thêm ý vị sâu xa:
“Con hiểu rồi.”
“Con hiểu rồi.”
Nắm đấm của Di Nhan đều cứng lại.
Hai tiểu quỷ các ngươi hiểu cái quỷ gì chứ!!
Hắn đột nhiên cười lạnh, quạt phe phẩy đến mức muốn tạo ra tàn ảnh, “Rất tốt, hai ngươi thành công đắc tội ta rồi đấy.”
Hắn lắc đầu, lớn tiếng nói: “Ta thừa nhận, ta thua rồi!”
Hai tiểu hài tử đưa mắt nhìn nhau, không hiểu ý của hắn.
Thua cái gì?
“Ta đã nói rồi mà, nuôi hài tử không thể không điên, ngươi còn bày đặt nói mình muốn làm trưởng bối hiền từ, mới gặp lần đầu đã ngứa tay muốn động thủ rồi?” Một giọng nữ trêu chọc vang lên.
Đồng tử hai tiểu hài tử rung chuyển, lập tức cứng đờ tại chỗ.
Bàn tay lớn của tình mẫu tử rơi lên cái đầu nhỏ của hai tiểu hài tử, xoa xoa xoa.
Hai tiểu hài tử ngẩng đầu, nhìn thấy mẫu thân đại nhân nhà mình.
Thanh Vũ cười nguy hiểm: “Bỏ nhà ra đi, lá gan cũng khá lớn mà, các tiểu tâm can của ta.”
Các tiểu tâm can “oa” một tiếng liền khóc rống, theo bản năng muốn tìm ô dù bảo vệ, quay đầu nhìn về phía nghĩa phụ.
Liền thấy nghĩa phụ đang xoa tay, nở nụ cười xấu xa.
Hai chân chúng run lên, nghe thấy một tiếng thở dài quen thuộc, hai tiểu hài tử như nghe thấy tiếng nước chảy giữa sa mạc, quay đầu liền nhìn thấy phụ thân tốt nhà mình.
Tiêu Trầm Nghiên một thân huyền bào đứng ở phía sau, nhìn hai tiểu gia hỏa không bớt lo nhà mình.
“Oa! phụ thân, phụ thân!!”
“Hu hu hu phụ thân, phụ thân cứu mông của chúng con!!”
Hai tiểu hài tử dùng tay chân chạy về phía Tiêu Trầm Nghiên, Thanh Vũ cũng không ngăn cản, nhìn hai tiểu hài tử nhà mình ôm chân phụ thân chúng nó, nữ nhi lanh lợi trực tiếp trèo lên người phụ thân, chiếm vị trí vững chắc nơi lồng ngực. Nhi tử ngốc nghếch lại nhấc vạt áo phụ thân lên, trốn dưới vạt áo phụ thân, ôm chân không buông.
Nhìn bộ dạng buồn cười đó, khóe miệng Thanh Vũ giật giật. Phải nghĩ hết những chuyện bi thương cả đời này mới không để mình bật cười thành tiếng.
Ừm, uy nghiêm của mẫu thân đại nhân giữ vững rồi.
Di Nhan không cần duy trì, hắn đã ôm bụng cười lớn rồi.
Tiêu Trầm Nghiên tay trái ôm nữ nhi, chân treo nhi tử, cạn lời liếc nhìn Di Nhan.
Hắn cúi người nhổ nhi tử khỏi chân mình, một trái một phải ôm hai đứa quỷ nghịch ngợm nhà mình.
“Lá gan đúng là khá lớn, dám cười nhạo cả mẫu thân các con rồi.”
“Phụ thân, phụ thân chúng con sai rồi.”
Hai tiểu hài tử lập tức nhận sai.
Tiêu Trầm Nghiên: “Là nên xin lỗi phụ thân sao?”
“Mẫu thân! Chúng con sai rồi!” Hai tiểu hài tử lập tức mắt trông mong nhìn về phía mẫu thân đại nhân nhà mình.
Thanh Vũ đến gần, đưa tay véo má hai tiểu hài tử: “Chỉ xin lỗi mẫu thân là đủ rồi? Nội tổ mẫu, nội tổ phụ, ngoại tổ mẫu, ngoại tổ phụ, còn có cữu cữu, cữu mẫu của các con đều bị các con dọa sợ rồi!”
Hai tiểu hài tử cúi đầu: “Về nhà chúng con sẽ cõng roi chịu tội, để họ đánh mông.”
Thái độ nhận sai của hai tiểu hài tử thành khẩn, thấy sắc mặt mẫu thân nhà mình có chuyển biến tốt, hai đứa lập tức lại hóa thành tiểu yêu tinh bám người, từ lòng phụ thân nhà mình chạy đến bên cạnh mẫu thân, ôm chân nàng cọ tới cọ lui.
“Mẫu thân mẫu thân, ngoại tổ phụ đá thật yêu người nha~”
“Mẫu thân Mẫu thân, người cũng nói dối đó nha, rõ ràng lúc nhỏ người cũng có khóc nhè mà~.”
Thanh Vũ không nói gì, nhìn về phía cuối dòng của thời gian.
Nàng nhìn bản thân thời thơ ấu, nhìn Phạn U dung mạo vẫn còn trẻ trung.
Nàng sinh ra không tim không nước mắt, nàng nhớ chuyện lúc nhỏ mình đòi theo họ A La của Phạn U nhưng nàng không nhớ, mình lúc đó lại từng khóc nhè sao?
Tại sao thời thơ ấu nàng lại có nước mắt?
Lại tại sao nàng lại quên?
Một mảnh ký ức nào đó dần nổi lên trong tâm trí nàng.
Ở cuối dòng thời gian, chủ nhân địa phủ trẻ tuổi nhẹ nhàng vỗ về nữ nhi nhỏ bé của mình, hát ru, dỗ nàng ngủ.
Tiểu Đế Cơ ngủ say trên đầu gối phụ thân, ngáp một cái, khóe mắt tràn ra giọt lệ hạnh phúc, giọt lệ đó chợt bay lên, xuyên qua dòng sông thời gian, bay về phía Thanh Vũ.
Một viên đá nhỏ từ trên người Thanh Vũ bay ra, giọt lệ đó rơi lên viên đá.
Một bóng hình…dần dần hóa hình.
Nam nhân đã già nua, giữa mày mắt vẫn có thể thấy được vẻ tuấn mỹ thời trẻ, đôi mắt đó từ ái nhìn ái nữ của mình.
Môi Thanh Vũ mấp máy.
Đứa trẻ bên cạnh phát ra tiếng “oa oa” kinh hỉ.
“Là ngoại tổ phụ đá!!”
“Ngoại tổ phụ đá cuối cùng cũng quay về rồi!!”
Phạn U từ ái xoa xoa cái đầu nhỏ của hai ngoại tôn, đi đến trước mặt Thanh Vũ, dang rộng vòng tay: “Sát Sát, phụ thân về rồi.”
Thanh Vũ cười rạng rỡ, dùng sức ôm lấy hắn.
“Chào mừng về nhà, phụ thân.”
Bình luận cho "Chương 649"
BÌNH LUẬN