Rung Động Không Thể Kiểm Soát - Chương 3
Hai cô gái đang trò chuyện trông rất trẻ, vẫn mang rõ vẻ học sinh.
Họ nhìn về phía Chu San, ngạc nhiên trong hai giây rồi cười khúc khích.
Sau đó nhấn mạnh: “Đó là ‘Sa-tan’, không phải ‘ngốc!”
Chu San ngại ngùng kéo kéo khóe miệng, quay đi.
Sa-tan?
Ác quỷ?
Chu San ngượng ngùng nhếch môi, quay người lại. Satan? Ác quỷ? Trong đầu cô hiện lên khuôn mặt luôn tự phụ của Lăng Tiêu, không khỏi gật đầu đồng ý, khá là hợp!
Chu San lần đầu tiên đến phòng xử án, to hơn cô tưởng tượng.
Tầm nhìn toàn là tông màu tối trầm, còn phía trước là quốc huy treo cao, tạo nên bầu không khí trang nghiêm uy nghi tột độ.
Lăng Tiêu dẫn theo Lý Thượng từ bên phải vào phòng xử án, đi thẳng đến chỗ luật sư bào chữa cho bị cáo.
Anh đã thay bộ quần tây đen, áo sơ mi trắng bên ngoài là chiếc áo choàng luật sư màu đen rộng cùng với chiếc nơ đỏ mà luật sư thường đeo, trên ngực có một huy hiệu đôi màu xanh.
Tóc anh được vuốt ngược, để lộ trán, và còn đeo một cặp kính viền mỏng.
Sau khi ngồi xuống, họ bắt đầu sắp xếp một loạt tài liệu.
Âm thanh nhỏ nhẹ của các cô gái phía sau truyền đến: “Đẹp trai quá.”
Chu San phối hợp động tác, một cái đảo mắt, một cái bĩu môi.
Làm màu!
Chẳng bao lâu sau, kiểm sát viên cũng vào phòng, ngồi vào chỗ
Kiểm sát viên là một phụ nữ trẻ, mặc bộ đồng phục màu đen, trên khuy áo có một huy hiệu kiểm sát.
Cô buộc tóc đuôi ngựa thấp, các đường nét trên khuôn mặt thanh tú và uy nghi.
Chu San nghĩ, đây chắc chắn là kiểm sát viên Thư Kỳ Văn mà hai cô gái nói đến.
Khi chủ tọa và bồi thẩm đoàn vào phòng, búa thẩm phán được gõ xuống.
“Tòa án Nhân dân Trung cấp thành phố Ngọc Hòa, phiên tòa hình sự số một, bắt đầu.”
Bị cáo được dẫn ra là một nam thanh niên khoảng hai mươi tuổi, có ngoại hình khá tốt nhưng khuôn mặt hốc hác, ánh mắt mơ hồ.
Thậm chí có cảm giác ngốc nghếch.
Thật khó để tưởng tượng anh ta là bị cáo trong vụ án cưỡng hiếp này.
Sau khi kiểm sát viên đọc xong bản cáo trạng, chủ tọa hỏi bị cáo: “Bị cáo có ý kiến gì về bản cáo trạng không?”
Bị cáo ngẩng đầu, giọng nói có phần hoang mang: “Có ý kiến! Tôi không hề cưỡng hiếp Trác Duyệt!”
Đã nghe nói anh ta sẽ lật lại lời khai nên những người có mặt không hề ngạc nhiên, lập tức chuyển sang phần chứng cứ của kiểm sát viên.
Kiểm sát viên Thư trước tiên yêu cầu phát một đoạn ghi âm cuộc gọi, sau đó nói: “Cuộc gọi này được thực hiện vào đêm xảy ra vụ án, khi nạn nhân nói rằng muốn báo cảnh sát, bị cáo đã gọi đến. Trong cuộc gọi, chúng ta có thể nghe rõ rằng bị cáo nói chỉ cần nạn nhân không báo cảnh sát, anh ta sẽ bồi thường một khoản tiền mà nạn nhân sẽ hài lòng. Xin hỏi, nếu bị cáo không phạm pháp tại sao lại gọi cuộc điện thoại này?”
Chủ tọa: “Bị cáo có ý kiến gì về bằng chứng này không?”
“Bị cáo” cúi đầu, lắp bắp không nói nên lời.
Lúc này, Lăng Tiêu đứng dậy, đối diện với bằng chứng một cách bình tĩnh: “Chủ tọa, cuộc gọi này hoàn toàn là nạn nhân đang điên cuồng đe dọa thân chủ của tôi, rằng cô ấy muốn đưa anh ấy vào tù.”
Lăng Tiêu nhìn về phía bị cáo, điều chỉnh cảm xúc: “Thân chủ của tôi, một người vừa tốt nghiệp đại học, không có kinh nghiệm xã hội gì, và gia đình cũng khá giả, khi nghe thấy lời đe dọa như vậy thì hoang mang và sợ hãi, muốn dùng tiền để ngăn chặn một rắc rối không cần thiết. Mặc dù tôi không đồng tình với hành vi này nhưng đó chỉ là suy nghĩ chưa trưởng thành của anh ấy vào thời điểm đó, không thể chứng minh thân chủ của tôi phạm tội!”
Kiểm sát viên Thư: “Trong phiên tòa sơ thẩm, bị cáo đã thừa nhận đã có hành vi xâm phạm tình dục chống lại ý chí của nạn nhân.”
Lăng Tiêu chỉnh sửa kính, quay lại: “Chủ tọa, xin cho phép tôi đưa ra bằng chứng.”
Sau khi được phép, Lăng Tiêu giơ một báo cáo giấy lên: “Thân chủ của tôi, anh Nhậm Hưng Diên, từ nhỏ có gia đình khá giả, tất cả đều do ba mẹ anh ấy làm việc cật lực mà có được. Do đó, anh ấy từ nhỏ thiếu thốn sự chăm sóc của ba mẹ và hơi ấm gia đình. Kết quả là trở nên nhút nhát, kém giao tiếp, kém ăn nói, thậm chí mắc bệnh tâm lý. Đây là chứng nhận của bệnh viện cho thấy thân chủ của tôi đã mắc chứng trầm cảm nhẹ từ hồi trung học, vì vậy trong phiên tòa trước, khi đối mặt với những câu hỏi gây kích thích mạnh mẽ từ kiểm sát viên, thân chủ của tôi đã rất hoảng sợ, thậm chí suy sụp.”
Kiểm sát viên Thư đứng dậy: “Phản đối!”
Lăng Tiêu chậm rãi bổ sung: “Chủ tọa, thân chủ của tôi còn chưa ra khỏi phòng xử án đã ngất đi, đủ để chứng minh rằng anh ấy đang phải chịu áp lực tâm lý cực lớn, tâm lý mất kiểm soát. Vì vậy tôi cho rằng đây thuộc phạm vi hành vi bị hạn chế, không thể chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.”
Nói đến đây, Lăng Tiêu hai tay chống lên bàn, nhìn về phía Thư Kỳ Văn với ánh mắt chân thành, nhẹ nhàng nói: “Tôi cũng rất mong kiểm sát viên đừng đặt ra những câu hỏi kích thích cảm xúc của thân chủ tôi, dẫn đến việc thân chủ tôi phải thừa nhận tội danh mà anh ấy không hề phạm phải để tránh bị chất vấn.”
Sau hai giây im lặng, chủ tọa hỏi: “Kiểm sát viên có ý kiến gì không?”
Kiểm sát viên Thư lắc đầu, không có ý kiến.
Mặc dù tạm thời bị Lăng Tiêu lấn lướt, nhưng Thư Kỳ Văn hoàn toàn không hoảng sợ, cô đưa ra báo cáo kiểm tra y tế, trong đó chứng minh rõ ràng rằng trong cơ thể nạn nhân có tinh dịch của bị cáo.
Lăng Tiêu bình tĩnh đứng dậy, giọng điệu có phần sắc bén: “Về việc này, tôi có ý kiến! Đây chỉ chứng minh rằng thân chủ của tôi và nạn nhân thực sự có quan hệ tình dục vào tối hôm đó nhưng không thể chứng minh rằng quan hệ tình dục này trái với ý chí của nữ giới.”
Kiểm sát viên Thư: “Nạn nhân và bị cáo không phải là người yêu.”
Lăng Tiêu nhìn về phía chủ tọa: “Chủ tọa, xin cho phép tôi hỏi thân chủ của mình.”
Sau khi được phép, Lăng Tiêu quay sang nhìn bị cáo, hỏi: “Anh Nhậm Hưng Diên, xin hỏi mối quan hệ giữa anh và cô Trác Duyệt là gì, tại sao lại xảy ra quan hệ tình dục vào tối hôm đó?”
Nhậm Hưng Diên cúi đầu, giọng điệu cứng nhắc trình bày: “Tối đó làm thêm giờ, tất cả nhân viên đều đã về, tôi định đưa cô ấy về nhà nhưng cô ấy lại nói muốn ngắm sao nên tôi đã đưa cô ấy lên đỉnh núi. Sau đó cô ấy nói rất thích tôi, hỏi tôi có muốn ở bên cô ấy không. Lúc đó tôi nghĩ, chúng tôi mới quen không lâu, mà tôi vừa vào công ty, ba mẹ tôi biết chắc chắn sẽ nghĩ tôi không nghiêm túc với công việc.”
Lăng Tiêu: “Vậy nên anh từ chối hẹn hò với cô ấy?”
“Đúng.” Nhậm Hưng Diên gật đầu, “Rồi cô ấy đột nhiên lao tới hôn tôi, mở dây lưng của tôi…”
Bị cáo bỗng nhiên kích động: “Thật sự là cô ấy chủ động! Tôi không nói dối! Tôi thật sự không nói dối!”
Chủ tọa: “Đề nghị bị cáo giữ bình tĩnh!”
“Được rồi, được rồi.” Lăng Tiêu đưa tay, giọng điệu nhẹ nhàng an ủi, “Anh Nhậm Hưng Diên, không ai nói anh nói dối, anh không cần phải căng thẳng, hít sâu, điều chỉnh cảm xúc.”
Nhậm Hưng Diên gật đầu, chậm rãi thu hồi cảm xúc.
Lăng Tiêu quay người nhìn chủ tọa: “Chủ tọa, tôi xin mời nhân chứng của chúng ta ra hầu tòa.”
Lăng Tiêu có ba người làm chứng.
Nhân chứng đầu tiên là nhân viên cùng công ty với nạn nhân và bị cáo. Anh ta khai rằng đã nhìn thấy nạn nhân mua đồ ăn sáng cho bị cáo và cũng đã nhìn thấy bị cáo đích thân đưa nạn nhân về nhà sau giờ tan sở.
Nhân chứng thứ hai là bạn trai cũ của nạn nhân, người này cho biết tháng trước nạn nhân đã chia tay anh ta mà không hề báo trước.
Nhân chứng thứ ba là Vương Đình, người bạn cùng phòng sống cùng nạn nhân.Lăng Tiêu hỏi: “Vương Đình, cô có biết mối quan hệ giữa nạn nhân và bị cáo là gì không?”
Vương Đình gãi đầu: “Tôi và Trác Duyệt chỉ là mối quan hệ ở chung nhà bình thường, không thân thiết lắm, nhưng tôi đã thấy vài lần bị cáo đưa Trác Duyệt về nhà.”
Lăng Tiêu: “Vậy họ có những hành động thân mật nào không?”
Vương Đình: “Nắm tay, rồi hôn.”
Kiểm sát viên Thư đứng dậy: “Phản đối!!!”
Lăng Tiêu nghiêng đầu, giọng điệu có phần bất lực: “Kiểm sát viên phản đối điều gì?”
Thư Kỳ Văn: “Luật sư bị cáo đang hướng dẫn nhân chứng nhằm chứng minh nạn nhân và bị cáo có quan hệ tình cảm.”
“Tôi không nói họ có quan hệ tình cảm. Lăng Tiêu thở dài, nói: “Chủ tọa, xin hãy cho tôi tiếp tục hỏi”.
Được sự đồng ý của chủ tọa, Lăng Tiêu tiếp tục hỏi: “Xin hỏi, nạn nhân gần đây có gặp phải khó khăn về kinh tế không?”
Vương Đình: “Chắc chắn là không.”
Lăng Tiêu: “Tại sao cô lại chắc chắn như vậy?”
Vương Đình: “Bởi vì cô ấy nói với tôi tháng sau thời gian thuê chung sẽ hết, cô ấy không định tiếp tục ở chung với tôi nữa, nói là sẽ chuyển đến một căn phòng lớn hơn.”
Sau khi nhân chứng rời khỏi phiên tòa, Lăng Tiêu phát biểu: “Từ lời khai của các nhân chứng, chúng ta biết được nạn nhân và thân chủ của tôi đang trong giai đoạn mối quan hệ mập mờ, thậm chí trong giai đoạn ban đầu của sự mập mờ đó, nạn nhân vẫn chưa chia tay bạn trai cũ.”
Nói đến đây, khóe miệng Lăng Tiêu nhếch lên: “Tất nhiên, tôi không muốn ở đây phê phán vấn đề đạo đức tình cảm của nạn nhân. Điều tôi muốn nói là, sau khi nạn nhân có quan hệ mập mờ với thân chủ của tôi, cô ấy đã chọn chia tay bạn trai cũ, sau đó lại thông báo với bạn cùng phòng rằng sẽ chuyển đến sống ở một căn phòng lớn hơn.”
Kiểm sát viên Thư: “Điều này có liên quan gì đến vụ án?”
Lăng Tiêu nhận một tài liệu từ Lý Thượng, giơ lên: “Chủ tọa, đây là hồ sơ vay tiền online của nạn nhân, có thể chứng minh rằng cô ấy đang ở trong tình trạng kinh tế khó khăn, thậm chí là rất khó khăn. Cô ấy đang rất cần một khoản tiền lớn để trả nợ nhưng lại nói rằng muốn chuyển đến sống ở một căn phòng lớn, có vẻ như cô ấy đã tìm thấy cách giải quyết vấn đề nợ nần. Thân chủ của tôi đã tốt nghiệp đại học và giữ chức phó tổng giám đốc tại công ty của mình, điều kiện kinh tế tốt khó mà không khiến tôi nghi ngờ rằng nạn nhân có mục đích gì đó.”
“Phản đối!” Kiểm sát viên Thư đứng dậy, có phần kích động, “Luật sư bị cáo đang đưa ra suy đoán vô căn cứ!”
Chủ tọa: “Luật sư bị cáo, xin hãy chú ý đến cách dùng từ của mình.”
“Được.” Lăng Tiêu thu lại biểu cảm, “Vậy tôi sẽ tiếp tục trình bày sự thật khách quan, sự thật khách quan là với tình trạng kinh tế hiện tại của nạn nhân, việc cô ấy muốn xác định mối quan hệ tình cảm với thân chủ của tôi là rất hợp lý, và giữa những người trẻ tuổi hiện nay, việc xảy ra quan hệ tình dục cũng không có gì lạ.”
Sau một hồi tranh luận, Kiểm sát viên Thư tiếp tục đưa ra bằng chứng.
Bức ảnh cho thấy bàn tay và chân của nạn nhân bị trói, cùng với nhiều vết thương trên cơ thể.
Kiểm sát viên Thư: “Nếu nạn nhân tự nguyện thì làm sao lại có những vết thương này? Hơn nữa, nạn nhân hiện vẫn đang ở bệnh viện với tâm trạng không tốt.”
Lăng Tiêu nhướn mày, đối diện với bằng chứng mạnh mẽ như vậy mà không chút nao núng: “Những vết thương này chỉ có thể chứng minh nạn nhân đã bị thương nhưng không thể chứng minh là do đã xảy ra quan hệ tình dục với thân chủ của tôi, và kiểm sát viên chắc hẳn đã không tìm thấy vật chứng để lại những vết thương này đúng không?”
Lăng Tiêu cúi đầu, giọng nói nhỏ nhưng đủ để mọi người nghe thấy: “Nếu tìm được vật chứng thì đã sớm đưa ra rồi.”
Giọng điệu thật sự có phần khiêu khích.
Thư Kỳ Văn cúi đầu tiếp tục lật xem tài liệu trên bàn nhưng rõ ràng đã không còn vẻ tự tin như lúc mở phiên tòa.
Sau đó, bằng chứng của cô đều bị Lăng Tiêu phản bác.
Chủ tọa: “Dựa vào lời khai của nhân chứng từ cả hai bên, hội đồng sẽ tiến hành xem xét, bây giờ tạm dừng phiên tòa, thời gian mở lại sẽ thông báo sau.”
Búa thẩm phán rơi xuống, tất cả mọi người bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
Chu San nhìn bóng lưng Lăng Tiêu rời khỏi phiên tòa, trái tim cô đập thình thịch.
Anh đáng sợ hơn hồi nhỏ nhiều!
Tối nay còn nói chuyện thế nào?
Đằng sau lại vang lên cuộc trò chuyện của hai cô gái trẻ.
“Quả không hổ danh là luật sư Lăng, đã có thể lật ngược tình thế như vậy!”
“Quá tuyệt vời! Chuyến đi này thật không uổng công, tớ đã muốn viết vào luận văn của mình rồi.”
“Tớ thật ngưỡng mộ.”
Chu San quay lại nhìn họ một cái, nhưng bất ngờ bị một cô gái trong số đó hỏi: “Wow, cậu cũng là luật sư sao? Thật không nhìn ra.”
Chu San nhíu mày: “Tại sao lại nói tôi là luật sư?”
“Trên ngực cậu không phải có huy hiệu luật sư sao? Giờ không ra tòa mà vẫn đeo huy hiệu luật sư thì ít người lắm, cậu chắc chắn là một luật sư luôn nhớ đến trách nhiệm của mình.”
Chu San cúi đầu nhìn ngực mình.
Chiếc áo khoác của Lăng Tiêu có một chiếc huy hiệu vàng tròn, trên đó có bốn chữ “Luật sư zg”.
Chu San đi theo đám đông ra khỏi tòa án, sau đó nhìn thấy Lăng Tiêu đã đổi sang bộ vest màu xám cũ.
Anh không thắt cà vạt, cổ áo sơ mi hơi mở, có thể thấy được xương quai xanh.
Tóc anh cũng để xõa che một phần trán, và đã bỏ kính.
Quả nhiên là đang khoe khoang.
Khi ánh mắt Lăng Tiêu nhìn về phía Chu San, cô lập tức đổi sắc mặt, vui vẻ chạy tới, hai tay giơ ngón cái tán dương: “Anh Lăng Tiêu, thật tuyệt vời!”
Bình luận cho "Chương 3"
BÌNH LUẬN