Sáu rưỡi, tiệc tối tết Nguyên Đán chính thức bắt đầu. Theo tiếng nhạc vang lên, Giang Nhất Linh và Lưu Á Nam bước lên sân khấu qua phòng âm thanh. Trời đã tối, ánh sáng trong hội trường nhỏ mờ ảo, trong đại sảnh chỉ có sân khấu sáng đèn. Xán Xán tìm một chiếc ghế đẩu nhỏ, trốn trong góc cửa phòng âm thanh, ngẩng đầu nhìn lên sân khấu.
Giang Nhất Linh quả nhiên có xem tờ phao nhỏ cô viết, nhưng có lẽ động tác quá quang minh chính đại và đương nhiên, nên trừ phi là người cố ý chú ý như Xán Xán ra, chắc không ai để ý đến chi tiết nhỏ này.
Trong phòng đa năng, không khí náo nhiệt, hỗn loạn, nhưng trong hội trường nhỏ lại trật tự. Xán Xán ngồi ở một góc nhỏ giữa hai nơi, cảm thấy như một người ngoài cuộc. Lúc này, trên sân khấu có hai nam sinh lớp 9 đang biểu diễn tấu hài, nội dung có những chi tiết chỉ học sinh trong trường mới hiểu, dù đã xem qua một lần nhưng Xán Xán vẫn không nhịn được cười theo mọi người..
Tấu hài còn chưa xong, trong cửa nhỏ chui ra một người, cậu ta chạm vào vai Xán Xán: “Bạn học, cậu là Lý Xán lớp 10 phải không?”
Xán Xán quay đầu nhìn, người đến cô không quen biết, thế là tưởng chỗ mình ngồi cản trở, đứng dậy bưng ghế đẩu nhỏ nói: “Phải, tớ ngồi đây cản trở à? Vậy tớ dịch sang bên cạnh một chút.”
“Không không,” người đến xua tay, sau đó chỉ về phía sau lưng mình: “Hạ Xảo Xảo của câu lạc bộ Anime bảo tớ đến gọi cậu, nói xảy ra chuyện lớn lắm, nhờ cậu nhất định phải giúp đỡ.”
Xán Xán sững sờ, cũng không nghĩ nhiều, vội xách ghế đẩu nhỏ đi theo người đó ra khỏi phòng học đa năng, trực tiếp lên tầng năm. Câu lạc bộ Anime mượn phòng tập múa bên cạnh, các bạn nữ thay đồ trang điểm trong phòng tập múa. Bạn nam dẫn Xán Xán đến cửa phòng tập múa, giơ tay gõ cửa: “Lý Xán tớ đưa đến cho cậu rồi!”
Cửa phòng tập múa nhanh chóng bị người ta kéo hé ra một khe nhỏ, Hạ Xảo Xảo lộ nửa khuôn mặt ra, vừa nhìn thấy Xán Xán, lập tức như nhìn thấy cứu tinh.
“Cảm ơn cậu nhé.” Hạ Xảo Xảo cảm ơn bạn nam đó rồi đưa tay kéo Xán Xán vào trong.
Xán Xán lập tức nhìn thấy một phòng bừa bộn – quần áo treo trên xà ngang, hai chiếc bàn tạm thời kéo đến chất đầy các loại mỹ phẩm, có một cô gái đang ngồi trên sàn ôm mặt khóc, xung quanh cô vây quanh mấy cô gái, cũng đều không phải là căm phẫn thì cũng là mắt hoe đỏ.
“Có chuyện gì vậy?” Xán Xán không nhịn được khẽ hỏi Hạ Xảo Xảo.
“Chu Manh, người đã đưa đến rồi.” Hạ Xảo Xảo kéo Xán Xán đến bên cạnh cô gái đang khóc đó, cô gái đó ngẩng đầu nhìn Xán Xán, sụt sịt mũi đứng dậy, cô dường như muốn nói gì đó, nhưng vì khóc đến nấc cụt, lời nói không thành câu.
“Hay là để tớ nói đi.” Hạ Xảo Xảo đẩy gọng kính, cô nắm chặt cổ tay Xán Xán, sức lực cực lớn, cô gái vốn nhỏ nhắn lại dễ ngại ngùng lúc này lại trở thành người bình tĩnh nhất trong cả phòng tập múa: “Trường chúng ta có thầy giám thị mới đến, chuyện này em biết chứ?”
Xán Xán gật đầu.
“Vừa rồi tụi chị nhận được tin, thầy Phùng đó không biết là mới nhận chức nên muốn thể hiện quyền lực hay sao đó, nhìn vào danh sách tiết mục tết Nguyên Đán, chỉ vào tiết mục của tụi chị nói là ‘văn hóa lệch lạc’…”
Lời Xảo Xảo vừa mở đầu, các cô gái trong câu lạc bộ Anime lần lượt nhao nhao theo sau: “Đúng, thầy ấy nói chúng ta bị văn hóa Nhật Bản tẩy não rồi!”
“Còn nói chúng ta không được tuyên truyền loại văn hóa lệch lạc này, nói muốn hủy bỏ tiết mục của chúng ta!”
Xán Xán cũng theo đó kinh ngạc: “Không phải… thầy ấy có ý kiến sao không nói sớm? Danh sách tiết mục đã ra từ lâu rồi, mấy hôm trước còn diễn tập qua nữa, sao đến lúc tiệc tối bắt đầu mới nói không cho phép tiết mục lên sân khấu? Đây là đạo lý gì!”
“Chính là bị bệnh!”
“Quá đáng ghét, chúng ta bỏ ra bao nhiêu tâm huyết… quần áo đều là mọi người góp tiền cùng nhau tích góp làm ra, nói không được là không được à, dựa vào cái gì!”
“Thầy Phùng này chính là không tôn trọng nhân quyền! Chúng ta phải phản kháng!”
“Phản kháng thế nào chứ, thầy ấy ngồi ngay dưới sân khấu, nếu chúng ta thật sự lên sân khấu, thầy ấy có kỷ luật chúng ta không?”
“Dựa vào cái gì…”
Hạ Xảo Xảo giơ tay ra hiệu im lặng, mọi người dần dần yên tĩnh lại, hai tay cô ôm lấy tay Xán Xán, ánh mắt sáng rực đến mức khiến người ta cảm động: “Cho nên, bây giờ chỉ có em mới có thể giúp tụi chị được.”
“…Em có thể giúp thế nào, em còn không phải là thành viên hội học sinh!”
“Lần này tụi chị nhất định phải lên sân khấu, bất kể bằng cách nào.” Xảo Xảo nói: “May mà lần này cosplay là ‘Thập Nhị Quốc Ký’, quần áo đều là phong cách cổ trang Trung Quốc, cho nên chúng ta đổi một cái tên khác, không gọi là cosplay, đổi thành trình diễn trang phục cổ trang, em thấy thế nào.”
Xảo Xảo nói rồi lại nhìn sang các cô gái khác trong câu lạc bộ: “Lần này chúng ta tạm thời tránh mũi nhọn trước, bảo toàn tiết mục của chúng ta, chuyện sau này tính sau, không thể đối đầu trực diện. Làm ầm ĩ lên, không tốt cho câu lạc bộ chúng ta!”
Các thành viên khác trong câu lạc bộ lần lượt gật đầu, cô gái ngồi khóc trên sàn lúc này cũng đã bình tĩnh lại, cô đứng dậy, lau nước mắt nhìn Xán Xán: “Em chính là Lý Xán phải không? Lần này nhất định phải nhờ em giúp đỡ rồi, cảm ơn nhiều nhé!”
Mất vài phút Xán Xán mới hiểu ý của Hạ Xảo Xảo. Cô ấy muốn nhờ Xán Xán giúp đỡ, sửa đổi một chút trang phục cosplay ban đầu của họ, biến tấu thành Hán phục mang phong cách cổ điển Trung Quốc.
“Em hiểu rồi.” Xán Xán lập tức nhập vai, cô gật đầu chỉ vào những bộ quần áo đó nói với mọi người: “Còn khoảng 45 phút nữa là đến lượt các mọi người lên sân khấu, mau lên, mọi người mặc đồ vào trước đi.”
Các cô gái còn đang hoang mang, nghe thấy mệnh lệnh lập tức như có được chỗ dựa tinh thần, vội vàng chia nhau đi tìm quần áo mình vốn nên mặc.
Hạ Xảo Xảo kéo Xán Xán, lại đến gõ cửa văn phòng câu lạc bộ Anime bên cạnh, cửa bị người ta mở ra từ bên trong, bên trong là mấy bạn nam câu lạc bộ Anime. Họ lại không hề hoảng loạn như các bạn nữ, lúc này sớm đã mặc xong quần áo cần mặc, lớp trang điểm trên mặt cũng đã hoàn thành phần lớn, chỉ là mỗi người vẻ mặt không vui, bầu không khí trong phòng ngột ngạt.
“Tớ tìm được người giúp rồi,” Hạ Xảo Xảo nói với một bạn nam trong số đó, đẩy Xán Xán về phía trước: “Giúp sửa đồ của các bạn nam trước, đợi bên kia thay xong quần áo rồi sang xem bên kia.” Cô kéo Xán Xán đến trước hai chiếc tủ quần áo lớn trong câu lạc bộ Anime, đưa tay kéo ra, đầy tủ quần áo lộ ra: “Đây là tài sản của câu lạc bộ Anime, có đồ của các anh chị khóa trên để lại, còn có đồ tụi chị góp tiền làm.” Ngón tay cô lướt qua, một nửa số đồ được làm tinh xảo lộ ra: “Đây là đồ Lam Duyệt để lại, còn có trang sức phụ kiện các loại, em thấy dùng được thì cứ dùng!”
Xán Xán gật đầu, liếc mắt thấy hộp dụng cụ dưới đáy tủ quần áo – cô đã từng thấy nó ở nhà Lam Duyệt, đây chắc chắn là đồ Lam Duyệt để lại. Xán Xán lấy nó ra, mở ra xem, bên trong quả nhiên toàn là kim băng kim chỉ.
“Các anh trước tiên đừng quan tâm mình cosplay nhân vật nào, trực tiếp xếp hàng theo màu sắc.” Xán Xán vừa lấy kim băng từ hộp dụng cụ ra, vừa nói: “Cái đó, anh mặc đồ đen viền vàng qua đây trước.”
Bạn nam được gọi tên đi tới, đứng trước mặt Xán Xán. Dáng người cậu ta rất cao, Xán Xán giơ tay lên, cậu ta liền tự giác ngồi xổm xuống.
Trong đầu Xán Xán nhanh chóng nhớ lại những kiến thức về trang phục cổ xưa mà cô từng đọc từ tạp chí, mạng, truyện tranh… Lúc này tất cả như tự động hiện lên trong đầu, tuôn ra như suối nguồn.
“Bộ quần áo này của anh… kiểu dáng có chút giống trang phục đế vương thời Hán, nhưng màu sắc không đúng. Thời Hán chuộng màu đen màu đỏ, bộ quần áo này của anh là nền đen viền vàng…” Cô nói rồi trực tiếp ra tay tháo đai lưng trên người bạn nam, kéo vạt áo vốn đối xứng chính giữa của cậu chéo sang, dùng kim băng ghim lại từ bên trong: “Hán phục chú trọng ‘giao lĩnh hữu nhẫm’, tức là cổ áo chéo, vạt áo bên trái phải đè lên vạt áo bên phải.”
Hạ Xảo Xảo ban đầu đứng bên cạnh xem, nghe Xán Xán nói vậy, đột nhiên nảy ra ý tưởng, vội vàng lật cặp sách tìm giấy bút, ghi lại những điểm chính theo lời Xán Xán nói.
“Tháo sợi dây lưng vàng này trên đai lưng đi, trong tủ quần áo có một sợi dây lụa màu đỏ, sợi rất dài đó, lấy ra đi. Bện sợi dây lụa đó thành bím tóc… đến lúc đó thay thế dây lưng buộc vào đây.” Xán Xán thuận miệng ra lệnh, bạn nam bên cạnh cũng không nhiều lời vội vàng đi lấy.
“Còn cái tay áo này của anh không đủ lớn. Hán phục chú trọng áo choàng rộng tay áo lớn, vạt áo vì kéo vào trong chặt hơn nên đã thay đổi thiết kế ban đầu, form có chút ôm người rồi, tay áo thì không thể chỉnh thế được… Lấy kéo!”
Xán Xán vừa nói ra, bên cạnh lập tức đưa tới hai ba chiếc kéo, cô quay đầu nhìn, chọn chiếc lưỡi kéo nhọn nhất cầm trong tay, nói với bạn nam đang mặc quần áo: “Giơ tay lên, anh đừng động đậy.” Cô cẩn thận chọn đường viền thêu hoa rộng màu vàng trên tay áo: “Anh xem em làm thế nào, lát nữa tự tháo đường viền này ra, cắt bỏ một nửa, bên trong mặc thêm bộ áo sơ mi tay rộng màu đỏ sẫm trong tủ quần áo…”
“…Đó là đồ nữ…” Bạn nam bị khí thế của Xán Xán trấn áp, lúc mở miệng giọng có chút rụt rè.
“Mặc bên trong, chỉ lộ ra đầu tay áo, đồ nữ thì sao.” Xán Xán đầu không ngẩng lên, chọn xong hai mảnh liền đưa ngược kéo cho bạn nam: “Tự tháo… anh mặc áo xám qua đây.”
Cô ra lệnh một cách quyết đoán, như thể cả đời chưa từng có sự thẳng thắn tự tin như vậy. Không phải là tiểu nhân đắc chí, chỉ là trong lòng đã có kế hoạch.
Số lượng nam sinh cosplay dù sao cũng tương đối ít, Xán Xán mất khoảng mười phút đã giao phó xong hết những việc cần làm. Xán Xán liếc nhìn Hạ Xảo Xảo đang ghi chép. Hạ Xảo Xảo như thể cảm nhận được điều gì đó, lập tức ngẩng đầu lên.
“Đi sửa đồ của các bạn nữ đi, lát nữa quay lại xem bên này.” Hạ Xảo Xảo hiểu ý nói, cùng Xán Xán sang phòng bên cạnh. Lúc này các bạn nữ cũng đã thay xong quần áo của mình, ngay cả lớp trang điểm trên mặt cũng đã sửa sang bảy tám phần.
“Bộ quần áo này không được, không thể sửa.” Xán Xán liếc mắt thấy Chu Manh đã thay xong quần áo, chính là cô gái khóc thảm nhất lúc trước: “Quá hiện đại rồi.” Cô gái mặc váy đồng phục nữ sinh kiểu Nhật cổ áo thủy thủ đó tủi thân cắn môi – cô ấy là nhân vật chính, nhưng bây giờ cô ấy lại không thể lên sân khấu rồi!
“Cái đó, chị mặc váy vàng qua đây.” Xán Xán chỉ sang bên cạnh, cô gái đó vội vàng đi tới.
“Cái này dễ sửa, em sửa cho chị thành kiểu váy áo thời Hán.” Cô trực tiếp ra tay, trước tiên tháo bỏ đồ trang trí vai thừa thãi trên vai cô gái. Cô gái còn có chút không nỡ, nhỏ giọng nói: “Cái này đẹp biết bao… cả bộ váy không đắt bằng đôi trang trí vai thêu công phu này, chị tốn rất nhiều tiền đấy…”
Xán Xán khựng lại, nghĩ nghĩ nói: “Giữ lại cũng được, nhưng đeo vào có chút giống đồ hát tuồng, thời xưa người bình thường cũng không đeo cái này. Chị muốn giữ lại không?”
Cô gái có chút không chắc chắn, ngẩng đầu nhìn Hạ Xảo Xảo. Hạ Xảo Xảo dừng bút, gật đầu nói: “Hay là cứ giữ lại đi, chủ đề chúng ta sửa là ‘trang phục cổ trang’, lại không phải khảo cổ. Chỉ là một số yếu tố Hán phục thôi, không ai thật sự đi khảo cứu đâu.”
Cô gái có chút vui mừng, vươn dài cánh tay để mặc Xán Xán giúp cô buộc đai lưng từng vòng từng vòng.
Nữ cosplay nhiều hơn nam, Xán Xán thỉnh thoảng liếc nhìn tiểu linh thông, thấy Giang Nhất Linh gửi tin nhắn hỏi cô chạy đi đâu rồi nhưng lại không có thời gian trả lời tin nhắn cho cậu. Nay trong phòng ai cũng đang bận rộn sửa quần áo của mình theo ý Xán Xán, chỉ có Chu Manh khóc thảm nhất ban đầu còn dựa vào gương ngồi trên sàn. Quần áo của cô không cần sửa, cũng không sửa được.
“Có thể giúp em một việc không?” Xán Xán đưa tiểu linh thông của mình qua: “Giúp em trả lời tin nhắn cho đối phương, cứ nói em đang có chút việc ở câu lạc bộ Anime, tiện thể hỏi cậu ấy có thể lùi tiết mục của câu lạc bộ Anime xuống cuối cùng không.”
Chu Manh gật đầu, nhận lấy tiểu linh thông của Xán Xán.
Bốn mươi mấy phút trôi qua, quần áo của mọi người đều đã sửa sang bảy tám phần, những bộ trang phục cosplay xinh đẹp vốn được đặt làm ở tiệm may, lúc này nhìn kỹ chi tiết đều có chút thê thảm không nỡ nhìn – tưa vải, lỗ kim, tỷ lệ hơi không cân đối vân vân. Nhưng đứng trên sân khấu, cách xa khán giả dưới sân khấu thì cũng không nhìn ra được gì.
Hạ Xảo Xảo cắn đầu bút, bắt đầu suy nghĩ lời văn, cô ghi lại hết những chi tiết về trang phục cổ đại Xán Xán nói lúc nãy, chuẩn bị kết nối lại, đến lúc đó giới thiệu trang phục sẽ đọc ra để hù người.
“Thời gian cũng sắp hết rồi, hay là đến phòng học đa năng trước đi.” Xán Xán nói với Hạ Xảo Xảo, hai người kiểm tra lại quần áo của mọi người lần cuối, sau đó dẫn theo đoàn người rầm rộ xuống lầu.
Khi đến phòng đa năng, còn một tiết mục nữa là đến lượt họ lên sân khấu. Giang Nhất Linh và Lưu Á Nam đều đang ở phòng âm thanh. Thấy Xán Xán quay lại, Lưu Á Nam lập tức hỏi: “Cậu vừa chạy đi đâu vậy?”
“Câu lạc bộ Anime chứ đâu, tiết mục của họ không phải sửa rồi sao?”
Lưu Á Nam sững sờ liếc nhìn Giang Nhất Linh, mở miệng nói: “Tiết mục của câu lạc bộ Anime… không phải bị cắt rồi sao?”
“A?” Xán Xán kinh ngạc: “Đã sửa rồi! Không phải trình diễn cosplay, là trình diễn trang phục cổ trang! Ai da, sao có thể hủy bỏ chứ, vậy không phải tớ bận rộn vô ích rồi à!”
Lưu Á Nam kéo Xán Xán, nghe cô kể xong đầu đuôi câu chuyện, có chút do dự. “Thầy Trương phòng Giáo vụ lúc nãy qua thông báo cho tớ, nói tiết mục câu lạc bộ Anime không diễn nữa, nhảy thẳng đến tiết mục cuối cùng.” Cô chỉ về phía hội trường nhỏ: “Bây giờ trên sân khấu chính là tiết mục cuối cùng.”
Xán Xán không nói nên lời, hồi lâu sau thở dài một hơi: “…Phí công tớ bận rộn nửa ngày, tháo tung hết quần áo đẹp như vậy của họ…”
Hạ Xảo Xảo vẫn luôn đứng ở cửa, những lời họ nói trong cửa cô đều nghe thấy hết. Cô nhìn Lưu Á Nam, hồi lâu cắn môi dưới: “Hay là chị đi tìm thầy Trương nói lại một chút…”
Giang Nhất Linh đột nhiên mở miệng: “Không cần.” Cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Xảo Xảo: “Người thầy Trương thông báo là Lưu Á Nam, em không nhận được thông báo gì cả. Lát nữa em lên giới thiệu tiết mục, mọi người cứ trực tiếp lên.”
Lưu Á Nam kinh ngạc nhìn Giang Nhất Linh, thấy cậu đưa tay về phía Hạ Xảo Xảo: “Bản thảo trên tay chị đưa cho em, đến lúc đó lời dẫn để em đọc.”
Hạ Xảo Xảo cảm kích đến gần như khóc thành tiếng, nhưng lại cảm thấy như vậy có lẽ có chút không tốt: “Chị… chị vẫn nên…”
“Bây giờ chị đi tìm thầy Trương đã không kịp nữa rồi, với lại, cho dù đi, thầy ấy cũng không quyết định được.” Giang Nhất Linh nghiêng người, nhìn về phía hội trường nhỏ: “Tiết mục của họ sắp kết thúc rồi, mọi người chuẩn bị đi.”
Tiết mục của đoàn múa ba lê kết thúc, ánh sáng dần tắt, bạn học phụ trách trong phòng âm thanh không làm theo kế hoạch ban đầu phát bài “Đêm Nay Khó Quên”, trong bóng tối, Giang Nhất Linh bước lên sân khấu.
“Cảm ơn màn biểu diễn đặc sắc của câu lạc bộ Ba lê trường…” Cậu dừng lại một chút, theo phản xạ liếc nhìn lòng bàn tay không có phao nhỏ, đột nhiên nở một nụ cười có thể gọi là dịu dàng: “Mọi người đều biết, văn hóa Trung Hoa có lịch sử lâu đời. Từ xưa đến nay, ngoài tám thú vui tao nhã ‘cầm kỳ thư họa, thi tửu hoa trà’ ra, cách ăn mặc ở đi lại của con người cũng chứa đựng những nét văn hóa độc đáo của từng triều đại. Sau đây, xin mời tiết mục của câu lạc bộ Anime trường chúng ta – Trình diễn trang phục cổ trang, chúng ta hãy cùng nhau du ngoạn trong dòng sông lịch sử, thưởng thức dư vị cổ trang…”
Ánh sáng bật lên, bạn nam mặc trang phục đế vương đen đỏ đầu đội mũ bình thiên đính ngọc trai trắng bước lớn lên sân khấu.
Bình luận cho "Chương 67"
BÌNH LUẬN